"Cuộc đời của chúng ta đã có quá nhiều cay đắng và lỗi lầm
Cuộc đời của chúng ta đã có hờn ghen và giận dỗi
Cuộc đời của chúng ta đã có quá nhiều hoài nghi và tiếc nuối
Cuộc đời của chúng ta đã có quá nhiều âu lo và nông nổi
Quá nhiều hoang mang...
Nên đừng đau nữa, được không
Vì yêu thương ấy sẽ quay lại với gấp đôi những ân cần..." - NPV
[30.12.03]
...
...
Và năm cũ sắp qua đi, năm mới lại đến.
Như 1 lẽ tất yếu bất biến của thời gian <3
...
Những ngày cuối năm, luôn là khoảng thời gian bận rộn nhất.
Đôi lúc buồn cười vì vốn dĩ cả năm khá là nhàn rỗi, thậm chí đã có những thời điểm nhàn rỗi đến tan chảy, đến mệt mỏi, đến bức bối và muốn biến mất đi.
Vậy mà cuối năm tràn tới, mang theo những chuyện buồn vui, những kế hoạch, dự tính, cơ hội, công việc, đam mê. Tất cả trộn chung và đan xen cho một mùa đông lạnh buốt mà vả mồ hôi. Cho một năm mới sắp đến đủ đầy và mãn nguyện.
Những ngày cuối năm nhiều gió, thiếu ánh nắng.
Mặt trời đôi khi trốn sau vầng mây xám xịt chứ không tỏa ra thứ ánh nắng gay gắt chói lòa cố hữu của đất Sài Gòn quanh năm hết mưa lại nắng.
Ấy vậy mà lại không thấy lạnh lòng, chỉ mỉm cười cảm ơn những gì cuộc sống đã ban cho ta, thấy mình thật đủ đầy và hạnh phúc.
Những ngày cuối năm đêm ngắn, ngày dài.
Cả ngày bận rộn loay hoay với những việc không tên lấp đầy đi mọi khoảng trống mông mênh để mà suy nghĩ cái này, tính toán cái kia và tranh đua những điều vụn vặt. Để rồi khi đêm xuống thỉnh thoảng trong cơn mơ lại thấp thoáng những hình ảnh mờ ra, như màn hình ti vi chiếu lại những đoạn kí ức rời rạc, mong manh mà xa khuất.
Tự dưng ngồi dậy, đắp thêm tấm chăng và mong mỏi những người đã đi qua trong quá khứ cũng đang ấm áp sum vầy.
Nhưng ngày cuối năm lo toan vất vả.
Tự dưng lại nhớ gia đình nhiều hơn những nỗi nhớ không tên. Người già nào không bị phong thấp, và mùa lạnh nào không mang lại đau đớn nhiều hơn.
Tự nhủ lòng chỉ là đang vật lộn với vận mệnh để đem lại cái hạnh phúc tương lai, mà đôi khi yếu lòng rớt nước mắt thấy tương lai sao mà xa quá, mà con người lại mang số mệnh hữu hạn.
Biết có mấy mùa lá rụng, mấy mùa đợi mong ?!
Những ngày cuối năm tràn về tiếng cười và hơi ấm.
Trời lạnh người với người gần nhau hơn, bận rộn cỡ nào thì cũng có tụ tập hội họp. Lại được chìm vào trong hơi ấm của những con người xung quanh. Cười nói để biết mình không lẻ loi, mình còn đang sống.
Có những khoảnh khắc mình thấy cô đơn giữa muôn triệu con người, nhưng những ngày mong manh này lại khiến mình hạnh phúc với những đám đông.
Những ngày cuối năm cố gắng và quyết tâm.
Bắt đầu như thường lệ tổng kết cho xong những chuyện cũ, chọn lựa cẩn thận từng chuyện 1 cất vào chiếc hòm thời gian, vuốt phẳng nhưng nếp nhăn và lau bớt đi những giọt chua xót.
Bắt đầu mở quyển sổ mới ghi chép lại những điều cần làm, những kế hoạch dự định và mục tiêu. Có thể rằng cả năm cũng không hoàn thành xong, vì lúc nào ước mơ cũng "lố". Nhưng có có mà vươn đến còn hơn loanh quanh trong sân với những mộng bình yên.
Những ngày cuối năm siết chặt tay mình lại.
Không hơi ấm nào dài lâu bằng hơi ấm mình mang lại cho chính bản thân. Tập tự bước đi dù trên đôi chân hay đầu gối thì cũng phải là đôi chân và đầu gối của chính mình.
Yêu thương quanh ta chỉ hiện hữu khi ta đã học xong bài học về cách tự yêu thương chính mình, và nhìn ra những thứ nhỏ nhặt xung quanh làm nên những nụ cười hạnh phúc.
Những ngày cuối năm lạnh lắm. Nhưng lòng ta yên ...
Cuộc đời của chúng ta đã có quá nhiều hoài nghi và tiếc nuối
Cuộc đời của chúng ta đã có quá nhiều âu lo và nông nổi
Quá nhiều hoang mang...
Nên đừng đau nữa, được không
Vì yêu thương ấy sẽ quay lại với gấp đôi những ân cần..." - NPV
[30.12.03]
...
Và năm cũ sắp qua đi, năm mới lại đến.
Như 1 lẽ tất yếu bất biến của thời gian <3
...
Những ngày cuối năm, luôn là khoảng thời gian bận rộn nhất.
Đôi lúc buồn cười vì vốn dĩ cả năm khá là nhàn rỗi, thậm chí đã có những thời điểm nhàn rỗi đến tan chảy, đến mệt mỏi, đến bức bối và muốn biến mất đi.
Vậy mà cuối năm tràn tới, mang theo những chuyện buồn vui, những kế hoạch, dự tính, cơ hội, công việc, đam mê. Tất cả trộn chung và đan xen cho một mùa đông lạnh buốt mà vả mồ hôi. Cho một năm mới sắp đến đủ đầy và mãn nguyện.
Những ngày cuối năm nhiều gió, thiếu ánh nắng.
Mặt trời đôi khi trốn sau vầng mây xám xịt chứ không tỏa ra thứ ánh nắng gay gắt chói lòa cố hữu của đất Sài Gòn quanh năm hết mưa lại nắng.
Ấy vậy mà lại không thấy lạnh lòng, chỉ mỉm cười cảm ơn những gì cuộc sống đã ban cho ta, thấy mình thật đủ đầy và hạnh phúc.
Những ngày cuối năm đêm ngắn, ngày dài.
Cả ngày bận rộn loay hoay với những việc không tên lấp đầy đi mọi khoảng trống mông mênh để mà suy nghĩ cái này, tính toán cái kia và tranh đua những điều vụn vặt. Để rồi khi đêm xuống thỉnh thoảng trong cơn mơ lại thấp thoáng những hình ảnh mờ ra, như màn hình ti vi chiếu lại những đoạn kí ức rời rạc, mong manh mà xa khuất.
Tự dưng ngồi dậy, đắp thêm tấm chăng và mong mỏi những người đã đi qua trong quá khứ cũng đang ấm áp sum vầy.
Nhưng ngày cuối năm lo toan vất vả.
Tự dưng lại nhớ gia đình nhiều hơn những nỗi nhớ không tên. Người già nào không bị phong thấp, và mùa lạnh nào không mang lại đau đớn nhiều hơn.
Tự nhủ lòng chỉ là đang vật lộn với vận mệnh để đem lại cái hạnh phúc tương lai, mà đôi khi yếu lòng rớt nước mắt thấy tương lai sao mà xa quá, mà con người lại mang số mệnh hữu hạn.
Biết có mấy mùa lá rụng, mấy mùa đợi mong ?!
Những ngày cuối năm tràn về tiếng cười và hơi ấm.
Trời lạnh người với người gần nhau hơn, bận rộn cỡ nào thì cũng có tụ tập hội họp. Lại được chìm vào trong hơi ấm của những con người xung quanh. Cười nói để biết mình không lẻ loi, mình còn đang sống.
Có những khoảnh khắc mình thấy cô đơn giữa muôn triệu con người, nhưng những ngày mong manh này lại khiến mình hạnh phúc với những đám đông.
Những ngày cuối năm cố gắng và quyết tâm.
Bắt đầu như thường lệ tổng kết cho xong những chuyện cũ, chọn lựa cẩn thận từng chuyện 1 cất vào chiếc hòm thời gian, vuốt phẳng nhưng nếp nhăn và lau bớt đi những giọt chua xót.
Bắt đầu mở quyển sổ mới ghi chép lại những điều cần làm, những kế hoạch dự định và mục tiêu. Có thể rằng cả năm cũng không hoàn thành xong, vì lúc nào ước mơ cũng "lố". Nhưng có có mà vươn đến còn hơn loanh quanh trong sân với những mộng bình yên.
Những ngày cuối năm siết chặt tay mình lại.
Không hơi ấm nào dài lâu bằng hơi ấm mình mang lại cho chính bản thân. Tập tự bước đi dù trên đôi chân hay đầu gối thì cũng phải là đôi chân và đầu gối của chính mình.
Yêu thương quanh ta chỉ hiện hữu khi ta đã học xong bài học về cách tự yêu thương chính mình, và nhìn ra những thứ nhỏ nhặt xung quanh làm nên những nụ cười hạnh phúc.
Những ngày cuối năm lạnh lắm. Nhưng lòng ta yên ...