Giá mà ta biết ta buồn thực
Ta uống cho say khướt cuộc này
Ta dựa vai người ta khóc ngất
Ta muốn say mà, ta muốn say…
Giá mà ta thiếp đi một chốc
Tỉnh lại thấy người đang nắm tay
Phải mà người biết trăm cơn mộng
Chỉ nhớ người thôi – nhớ rất đầy…
Giá mà ta gặp nhau trước nhất
Trước thưở lòng ta gặp gió giông
Ta sẽ yêu người như hoa lá
Của tuổi hồn nhiên, mộng trắng trong
Giá mà, người ạ, người đến sớm
Ta chẳng phải đi hết một vòng
Ta đã chẳng về ngôi miếu cũ
Sống ngày thờ thẫn chẳng chờ trông…
Nếu cái giá mà lại chẳng phải chờ mong ~
Đứa mà cảm xúc nào cũng lưng chừng như mình, người thấy tốt, kẻ thấy nhàm, còn mình chỉ thấy rỗng.
Đau cũng không đau đến tận cùng được, buồn cũng chẳng buồn rõ ràng được dù cho day dứt trong lòng vẫn cứ mãi miên miên mang mang ~ Vui cũng chẳng vui hẳn được, cứ nhợt nhạt những mảng màu lan tòa dần dần thôi.
Đôi khi thật lòng tự hỏi, liệu có người nào kiên nhẫn chịu được những nhạt nhòa của mình không. Chịu được cái đứa con gái kì lạ, không hẳn vui, không hẳn buồn, không hẳn trầm tư, không hẳn sôi nỗi, không hẳn già dặn cũng không hẳn trẻ con. Cảm xúc của bản thân thì chính bản thân còn không nắm rõ.
Hẳn là, chỉ cần ai đó đến, ép mình phải chạy theo, ép mình phải yêu theo, thì mình càm kích lắm :3
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét