Chủ Nhật, 12 tháng 4, 2015

Cưới ...



"Người không dám hình dung con đường sẽ dẫn chúng ta đi về đâu

nên chỉ cần xiết chặt tim để cùng một nhịp đập
nên chỉ cần giây phút hiện tại này ta đã cùng nhau sống
nên chỉ cần người nói bất chấp những phần trăm nhỏ nhoi hi vọng


để có một tình yêu lẻ loi giữa triệu người…" 
- [ Nguyễn Phong Việt ]





Tôi vẫn nhớ về cái đám cưới đầu tiên tôi được tham dự, tham dự thật sự chứ không phải đi theo "ăn bám" với cha mẹ.

Đó là 1 lễ cưới tôi đi với 1 trong số những người bạn trai của mình, người đầu tiên tôi dựa vào khi đến Sài Gòn, giữa những gương mặt xa lạ. Tôi nhớ rằng tôi đã cố gắng không để mình rơi nước mắt trước những hình ảnh yêu nhau của cặp đôi ấy, và những lời nói của người chủ hôn.

Khi ấy, tôi chưa trở nên ít ỏi càm xúc như bây giờ.
Khi ấy, tôi chỉ khóc vì những điều tốt đẹp và hạnh phúc.
Khi ấy, tôi còn rất trẻ con, rất dạt dào tình cảm và rất dễ khóc, dễ cảm động với nhiều thứ tôi cho là đẹp đẽ quanh mình.

Tôi không rõ từ bao giờ, mình trở nên lạnh lẽo và dửng dưng hơn. Nhưng tôi tin rằng, đâu đó trong sâu thẳm lòng tôi, vẫn là những xúc cảm, chỉ khác là nó đếm chậm rãi hơn, từ từ và lan tỏa ra và thấm đẫm lấy lòng tôi 1 cách dịu dàng, chứ không phải là ạt ào và cuồng nhiệt như những ngày tháng cũ.
Tôi vẫn hay bất giác mỉm cười khi bắt gặp 1 chàng trai đang lúi húi lựa hoa tặng bạn gái, khi nhìn thấy những hình ảnh bạn bè tôi bên cạnh người yêu cùa mình, khi thấy những bàn tay lồng vào nhau giữa phố. Nhưng tôi chỉ thoáng cười, và thấy trong lòng cũng trào lên 1 chút ngọt ngào nhè nhẹ, tình yêu, suy cho cùng, vẫn lẩn khuất đâu đó xung quanh cuộc sống ồn ào chộn rộn này.

Tôi là đứa ít tình cảm, sợ yêu, hoặc là chưa hiểu thật sự yêu 1 người là gì.

Nhưng tôi thích nhìn người ta yêu nhau.

Thỉnh thoảng tôi thấy buồn cười vì những mâu thuẫn của chính mình. Khi nhìn những hình ảnh yêu đương của bạn bè ngập tràn FB, tôi thấy được họ rất hạnh phúc, tôi ngưỡng mộ họ, yêu thích cái tình yêu có thể thể hiện thoải mái của họ. Nhưng khi bên cạnh 1 ai đó mà tôi yêu thương, lại chẳng thể làm thế. Không thể lưu giữ ở anh ấy bất cứ điều gì.

Để rồi khi mọi thứ trôi đi, tôi bàng hoàng lục tìm trong kí ức, ngỡ như họ chỉ là 1 giấc mơ thoáng ngang cuộc sống chằng chịt của mình, không có điều gì nhắc tôi về cái hạnh phúc khi bên nhau ấy.

Tôi chỉ thấy mình ngốc nghếch và mệt nhoài :)

---

Đám cưới em, dù chuyện trải qua nhiều mệt mỏi và phức tạp. Nhưng đêm lễ, tôi thấy em cười rạng rỡ khoác tay người em lựa chọn đồng hành suốt cuộc đời này. Tôi thật sự hiểu được câu nói, cô dâu mới luôn là người tỏa sáng rạng rời nhất, đẹp nhất.

Em tòa sáng bằng nụ cười hạnh phúc của mình, dù đằng sau đó, tôi hiểu vẫn chất chứa biết bao nhiêu là những điều khác. Nhưng nụ cười đó, nó lấp lánh một sự hạnh phúc không thể che giấu được. Tôi biết, ít ra là trong những khoảnh khắc này, nó sẽ cho em niềm vui mà bao nhiêu ngày qua, em đồng ý đánh đổi để mang về.

Em thường bảo tôi lí trí quá, lạnh lùng quá, thực tế quá.
Tôi thường trách em tùy hứng quá, tình càm quá, bất chấp quá.

Nhưng chắc em không biết rằng, tôi thèm có được cái bất chấp cuồng điên cho tình cảm của em như thế. Bỏ qua hết những mệt nhoài giận dữ, những khổ đau và oán hận, những mong cầu và sợ hãi. Đồng ý nắm lấy tay 1 người đi hết cả những đoạn đường về sau ...


Tôi, vẫn đang vẫy vùng trong thế giới của chính mình.
Vẫn mang mong cầu 1 ai đó, đến, tìm cách mang bản thân đặt vào suy nghĩ của tôi, kiên nhẫn nắm tay tôi dắt ra khỏi những hoang mang, chênh vênh và tăm tối này.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét