"Nỗi đau lắng sâu Sao cớ sao vẫn đau, hỡi anh
Vì có chút nhớ chút vấn vương ai chẳng mong đổi thay
Em muốn tan biến ngay " [ Tell Me Why ]
- Thế rồi cuối cùng 2 đứa chia tay chưa ?
Em quay đi, giả vờ cười đùa đập nhẹ đầu vào tường, bỏ lại câu trả lời lửng lơ như một dấu hỏi không đầu cuối. Làm sao trả lời câu hỏi ấy, khi cả chính em còn không biết câu trả lời ?
Em không dám nói chưa, vì hiện tại em làm gì có tư cách nói mình đang là gì đó trong một mối quan hệ em thậm chí còn không nhìn thấy được cái bóng của chính mình. Em không dám nói rồi, vì em sợ khi em nói ra, mọi thứ sẽ thật sự hết đi, sẽ thật sự, thật sự làm tay em không cách nào chạm vào hơi ấm kia một lần nào nữa.
- Ko phải do em mà là từ anh nên a phải chuẩn bị tốt tinh thần đã.
- Là kết thúc hay là khởi đầu thì còn chưa biết nhưng sau khi em nghe rồi thì hãy tính.
Sau câu nói của anh, em trở thành một kẻ bị nhốt trong nhà tù của tâm tưởng. Chờ đợi một cái gì đó mà bản thân mình không rõ mình đang chờ đợi gì. Kết thúc hay Bắt đầu, mọi thứ với em chỉ là một vòng xoáy mập mờ và hỗn mang.
Thế giới đầy những mối quan hệ mập mờ nông nổi, em thấy mình cũng vật vờ như những nhân tình không hình dạng lướt ngang buổi chiều dọc những dòng xe.
Mấy ngày liền vùi đầu vào công việc, dự án cũ mà mới theo từng ngày chuẩn bị Grand Opening.
Tự dưng, em không còn rõ được rốt cuộc em đang cố gắng xoay vòng giữa những công việc đầy ắp kia có thật là mong cầu, là đam mê, hay lòng em chỉ đang cố gắng lấp đầy đi những khoảng trống rỗng mỏi mòn trong tim cho một cuộc chờ đợi hư vô.
- Tại sao lại có thể lặng yên đợi chờ 1 người trong vô vọng tuyệt cùng như thế, trong khi ngày xưa vào nhiêu say đắm giữa em và N. em lại quá dễ dàng buông tay.
Lời nói ấy xoáy sâu vào em những chênh vênh giữa ngày tháng 4 nắng vàng rực rỡ. Ừ thì nắng vàng rực rỡ, nhưng lòng em cứ ngập tràn những mưa tuông, đến mức em ước gì ngoài kia, bầu trời cao rộng đang tuông mưa, để em còn có thể dõng dạc nói lên những xúc cảm cùa mình chỉ là do mưa, chỉ là do mưa.
Những yêu thương suốt 6 năm dài, em nói quay đi là đi thật, đi hẳn, đi không còn nhìn thấy được lối quay về. Như bao nhiêu cô gái trẻ mê đắm ánh đèn phù phiếm xa hoa và bỏ rơi lại những mảnh tình yêu xưa cũ đến cạn tình.
- Em có phải người cạn tình đâu.
- Em có phải người dại cuồng đâu.
Vậy em đang bám víu vào điều gì để bước qua từng mông mênh mà để lòng ngã dụi vào những mênh mông và quay cuồng những công việc?
- Cho anh vài bữa đi, để anh chuẩn bị tốt cái đã.
Thế giới đầy những mối quan hệ mập mờ nông nổi, em thấy mình cũng vật vờ như những nhân tình không hình dạng lướt ngang buổi chiều dọc những dòng xe.
Mấy ngày liền vùi đầu vào công việc, dự án cũ mà mới theo từng ngày chuẩn bị Grand Opening.
Tự dưng, em không còn rõ được rốt cuộc em đang cố gắng xoay vòng giữa những công việc đầy ắp kia có thật là mong cầu, là đam mê, hay lòng em chỉ đang cố gắng lấp đầy đi những khoảng trống rỗng mỏi mòn trong tim cho một cuộc chờ đợi hư vô.
- Tại sao lại có thể lặng yên đợi chờ 1 người trong vô vọng tuyệt cùng như thế, trong khi ngày xưa vào nhiêu say đắm giữa em và N. em lại quá dễ dàng buông tay.
Lời nói ấy xoáy sâu vào em những chênh vênh giữa ngày tháng 4 nắng vàng rực rỡ. Ừ thì nắng vàng rực rỡ, nhưng lòng em cứ ngập tràn những mưa tuông, đến mức em ước gì ngoài kia, bầu trời cao rộng đang tuông mưa, để em còn có thể dõng dạc nói lên những xúc cảm cùa mình chỉ là do mưa, chỉ là do mưa.
Những yêu thương suốt 6 năm dài, em nói quay đi là đi thật, đi hẳn, đi không còn nhìn thấy được lối quay về. Như bao nhiêu cô gái trẻ mê đắm ánh đèn phù phiếm xa hoa và bỏ rơi lại những mảnh tình yêu xưa cũ đến cạn tình.
- Em có phải người cạn tình đâu.
- Em có phải người dại cuồng đâu.
Vậy em đang bám víu vào điều gì để bước qua từng mông mênh mà để lòng ngã dụi vào những mênh mông và quay cuồng những công việc?
- Cho anh vài bữa đi, để anh chuẩn bị tốt cái đã.
Dù chỉ là dòng chữ vô cảm, nhưng mỗi giây phút lướt ngang qua, em vẫn thấy như giọng nói anh nhè nhẹ vang vọng trong đầu, đau buốt. Giọng nói ấy, từng nhiều đêm sâu vang lên trong đầu và xoa dịu mọi nghi vấn, lo lắng và mệt mỏi trong đơn độc của em. Mà giờ chỉ còn rơi lại những dấu chấm lửng như thế ...
Có còn tuổi đế thương ai đó dại cuồng đâu em ?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét