Thứ Tư, 15 tháng 4, 2015

Cho tất cả những mong nhớ này ...




Đôi khi bản thân thấy thật đáng thương khi tại sao cứ phải cố gắng vì những điều không thể, hay chí ít là cơ hội có thể rất mong manh.
Tại sao cứ lo lắng sẽ mất đi ai đó trong khi họ lại vốn chẳng cần mình.
Bản thân mình còn không biết yêu thương, thì đòi hỏi gì ở một người xa lạ việc yêu thương chính bản thân ta chứ?!



---

Tại sao cứ lo lắng sẽ mất đi ai đó trong khi họ lại vốn chẳng cần mình?

Cuối cùng cũng xác định được rõ ràng tại sao bằng ấy thời gian người im lặng, tại sao bằng ấy thời gian người bận rộn, bằng ấy thời gian người chẳng dành cho mình được một chút thương.

Mình, sẽ vẫn là đứa con gái lạnh nhạt như vậy. Nhớ thương đã nhàn nhạt thì nỗi buồn cũng sẽ chóng vánh qua mau ấy mà, sẽ ổn, sẽ không sao, sẽ chẳng có bất cứ điều gì có thể quật ngã được mình mà.

Chì là người đi cùng mình chỉ bấy nhiêu đường thôi.

Chỉ là vốn mỗi khi bên cạnh mình, ánh mắt người vẫn đong đầy hình bóng của một người khác, lòng cũng đong đầy những phút giấy khác. Như thể, người chỉ chờ cô ấy đến, nắm tay và dắt người đi. Cũng như mình vẫn luôn ngồi mà trông mong người sẽ nắm tay và dắt mình đi, ra khỏi những hỗn độn mệt nhoài như thế. Mình, chắc cũng chỉ là trạm nghỉ trong lòng người, vậy thôi. Trạm nghỉ chân khi người đợi chờ cô ấy.

Mình ngốc nghếch thật, nên cứ hoài mắc kẹt trong những mối quan hệ. 

Chẳng cho người thấy được ấm áp, yêu thương hay một chốn an toàn. Hoặc trong lòng người vốn cũng chưa bao giờ để tâm đến chuyện mình có thể trở thành những điều đó hay không.

Nếu người còn đang mệt nhoài đau khổ, mình sẽ nghĩ đến chuyện bất chấp mà ở cạnh người lặng lẽ nhưng những ngày tháng vừa trôi đã yên lặng cạnh người, chờ đợi những phút giây hiếm hoi mà người dùng để giữ lấy sợi dây mỏng manh trong 1 mối quan hệ với mình. Còn giờ, người yên ấm với cô gái nhỏ của người rồi, thừa ra một mẩu là mình, mình chẳng thể mãi đứng lặng trông theo.

Mình vẫn là đứa kiêu hãnh với bản thân quá. Tự thấy không thiếu thốn đến nỗi phải đứng xếp hàng. Dù cái thứ tình cảm ít ỏi của mình quá khó để nảy sinh thì vẫn không thể hạ mình cuối xuống níu giữ khi đã hiểu cái người cần chẳng phải mình, chẳng ở nơi mình, chẳng hướng đến mình.

Hoặc, mình vẫn là đứa con gái với sự lí trí dâng cao đến mức lạnh lùng, nên chẳng biết chữ bất chấp phải viết thế nào, níu kéo viết ra làm sao, hay thương người thì phải làm điều gì nữa. Nên người quay lưng là đi thật, đi mãi đến nơi hạnh phúc của người, chẳng cần biết mình ở đây ra sao nữa.

Mà, có ra sao, thật ra cũng chẳng sao, chẳng sao mà.

Đứa như mình, cảm xúc lạnh nhạt thì buồn cũng vội vàng mà tan đi thôi ... 

---

Lần cuối viết cho người nhé, cho những tình cảm mắc kẹt trong mối quan hệ chẳng thể gọi tên này, dù thời hạn trong lòng mình để mong chờ còn tận 2 ngày.

Nhưng lòng mình, hời hợt thật nên cũng sẽ cạn tình nhanh thế mà thôi :) 

---

Dù ngắn ngủi thôi, nhưng mình thật sự đã thương người. Nên người hạnh phúc nhé, an bình nhé, như tên của người. 

---

Chỉ là mình đang phải trả giá cho những ai mình đã bỏ rơi đi :)



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét