Mình chỉ tự hỏi, người con trai hôm trước còn đang ngọt nhạt với mình dù đã có bạn gái, hôm sau lại yêu đương quấn quýt với em, dù bạn gái hắn ta vẫn được đặt ở vị trí đẹp đẽ ấy. Rồi em tìm mọi cách để hắn ta buông tay người bạn gái đi cùng hắn bao nhiêu ngày tháng đẹp đẽ ấy, để cuốn vào cái thứ em gọi là tình yêu, gọi là tình yêu nhưng em còn không xác định được em có thật lòng với hắn hay không, chỉ là thấy vui, em giữ. 2 người cạnh nhau như thế, có thật sự được vui?
Tính mình sở hữu cao, tính mình ít chịu từ bỏ, nhưng chỉ với những gì mình thiết tha, mình mong cầu. Nên từ ban đầu, mình mới nói rõ với em, với hắn, rằng mình, đứa con gái cao ngạo lạnh lùng này, không có hứng thú 1 chút gì với trò chơi mà em với hắn đang bày ra, vẽ nên và cố tình cho mọi người thấy. Em hỏi sao mình có thể khô cứng và dửng dưng thế, dĩ nhiên rồi, vì vốn dĩ từ đầu, mình đâu có quan tâm?!
Em cười mình, bảo hẳn là vì mình thấy mình thua em rồi, em lấy được từ tay mình 1 con người như thế. Mình không nói gì, thứ mà em lấy được kia, không phải của mình, không nằm trong tay mình, không ở cạnh bên mình, không phải thứ mình để tâm bao giờ. Thứ em lấy được, là của 1 người con gái khác, không phải mình, chưa bao giờ là mình. Vì lẽ nếu thực sự là của mình, mình đủ thủ đoạn và tàn nhẫn để em không cách nào chạm tới được, mình hứa.
Em hận mình những gì xưa cũ, dù mình đôi khi còn chả rõ đó là thứ gì, nhưng mình thương em, ít ra đã từng, nên mình dung dưỡng cho em phá phách, nên em quyết lấy hết những gì mình trân quý giữ gìn. Nhưng em cứ như con thiêu thân lao vào những đốm lửa đỏ, liệu em có tìm được thứ mình cần không, cô bé?
Từ lâu rồi, cái gì em vươn tay chạm đến, mình đều đứng nhích ra 1 khoảng xa, để cho em hưởng thụ đủ cảm giác của người thắng cuộc. Nhưng đó là tất cả những gì mình có thể dành cho em, dành hết cho em, vì những thứ đó em cần hơn mình, cái ảo vọng chiếm hữu được thứ của mình làm cho em vui, em hạnh phúc. Còn những thứ đó mình không cần, không để tâm, mình nhường hết cho em. Cho nên, em gái nhỏ, những gì em nghĩ em giành được từ mình, thật ra chỉ là những tình thương của mình dành lại cho em, không hơn.
Em liệu có hạnh phúc thật với những niềm vui qua đường?
Mình đã nói với em chưa? Rằng mình sẽ tàn nhẫn đến nhường nào ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét