Tôi đang chìm trong 1 niềm phấn khích nho nhỏ.
Vì một chuyến đi vừa được vẽ ra trong đầu, một chuyến đi khác hẳn những chuyến đi ngày trước, một chuyến đi tôi có thể thoát khỏi những hỗn độn này.
Một chuyến đi nhanh, gọn, nhưng sẽ thật lạ lạ và đầy mùi biển.
Tôi nghĩ vậy.
---
Nhiều người nghĩ rằng tôi thích viết, thật ra không hẳn. tôi thích những bức ảnh hơn, dù là vẽ, hay chụp. Những bức ảnh lặng câm không có những tiếng nói vang vọng trong đầu khi bạn lướt qua một đoạn ngổn ngang những câu chữ. Những bức ảnh, sẽ giống như mẫu đàn ông tôi yêu thích, tinh tế, sâu lắng và lặng im.
Tôi, bên ngoài những dòng chữ tuôn ra theo mỗi ngày, 1 kiểu bức bối mà tôi không tuôn ra thì tự nghĩ rằng có khi mình sẽ ngập chìm trong cảm xúc. Lại có 1 mơ ước xa xôi là vác balô, máy ảnh và đi đến thật nhiều những miền đất xa lạ, ngắm, yêu và cảm. Dĩ nhiên không thể thiếu được những bức ảnh và dệt nên những con chữ cuộn trào. Nhưng bên cạnh cái mơ ước lãng mạn đó, cái chất thực tế tràn ngập đầu óc lại thành 1 thứ khóa chân.
Và đôi lúc, tôi phải tự chấp nhận thực tế là mình chỉ giỏi điều khiển cảm xúc trên chữ nghĩa, không giỏi điều khiến những màu sắc, âm thanh, hình ảnh bao giờ,
Nên, tôi còn có 1 ước mong. Về 1 người yêu, 1 người tình, àh mà đôi khi chỉ cần 1 người bạn thôi. Có thể bên tôi, vẽ lại, chụp ảnh những khoảnh khắc hình thành trong đầu tôi.
Àh người ấy chắc hẳn phải hiểu tôi lắm, để cảm được sự cảm của tôi.
Hoặc chăng tôi có thể phân thân, và bên cạnh con người chỉ biết gõ những nhịp đều đều trên phím này sẽ là 1 người chỉ sống bởi tiếng "tách" của máy ảnh, tiếng "sột soạt" của ngòi bút đi trên những tớ giấy xinh đẹp và trong veo.
Hoặc là tôi vẫn nên chấp nhận gói cảm xúc vào những con chữ. Chụp choẹt nhảm nhí những gì mình cảm được và tự hài lòng về bản thân thôi.
Phải chi có ai đó, hiểu được và cảm được như tôi nhỉ? Chắc hẳn cuộc sống tôi sẽ không chỉ là tiếng gõ lộp cộp mà còn lặng yên giữa những sắc màu.
Không liên quan, nhưng mà tôi đang phấn khích lắm, chuyến đi này, dù không có tái năng, nhưng tôi sẽ chụp thật nhiều, thật nhiều ảnh :)
Mong rằng người bạn đồng hành cũng sẽ chụp thật nhiều, thật nhiều niềm phấn khích của tôi ...
---
Àh, mà giữa những ngày tuyệt vời trong cảm xúc thế này, phải chi có ai đó tặng tôi 1 nhánh hướng dương, loại bé xíu các cửa hàng hoa dạo này đang lăng xê đó, hẳn là nó sẽ là điều tuyệt vời mà tôi có thể chạm đến, ngay lúc này :)
Hoặc tôi nên ra cửa hàng hoa, và tự tặng mình ngay 1 nhánh hướng dương chăng ?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét