Thứ Sáu, 10 tháng 4, 2015

Déjà vu



"Những hoang mang chỉ một buổi chiều mà xé trái tim ngàn mảnh vỡ
Nụ cười che giấu tổn thương người biết không? "
 - [ Buổi chiều và những mãnh vỡ ]





Uhm, hơn 1 lần em nghe thấy cái này, đại loại nó là hiện tượng nhìn thấy tương lai từ quá khứ, giống như 1 thứ cảm giác quen thuộc dù mình chưa từng trải qua, em nghĩ thế.


“Em nên hiểu rằng, chẳng có lý do gì khi 1 người không yêu 1 người. Thực tế tình yêu không có chỗ cho người thứ 3 , không có chỗ cho khái niệm Thời gian, ai trước ai sau. Đơn giản là Yêu. và gần gũi . và chia sẻ. Nếu họ yêu nhau họ sẽ tìm mọi cách để chiến thắng, để có thể về bên nhau.

Vậy nên.

Tất cả những ngọt nhạt xuê xoa không phải là Tình Yêu. Em đừng nhầm lẫn. Có chăng đó chỉ là việc tung hê những cảm xúc nhất thời. Sau đó khi họ nhận ra sai lầm, họ trở nên thương hại chính mình. Rồi thương hại em. Vì thương hại em nên họ vẫn cho phép mình cất lời, để hỏi han em, để 1 cách nào đó có thể chạm vào em - như cái cách mà em vẫn luôn mong mỏi họ ” chạm vào “, dù chỉ bằng lời nói.”.




Trước đây em thường mơ thấy những thứ buồn như thế, trong lúc mơ màng đột nhiên lại đổ mồ hôi, cảm thấy khi mình thức dậy chỉ có một mình trong căn phòng ở thành phố xa lạ, xa cách cha mẹ, xô đẩy giữa dòng đời, cũng không thể gặp lại người mình đã từng yêu. Nằm trong căn phòng ánh sáng ảm đạm, đến mức tỉnh dậy vẫn đau lòng, lúc đó, còn có người an ủi em rằng, đấy chỉ là mơ thôi, không thành sự thật được. Còn bây giờ, khi mang trên mình một hành lí nặng nề và lê tấm thân mệt mỏi hết thành phố này đến thành phố khác. Trong dòng người đông đúc kia, em thấy cơn ác mộng của mình thành hiện thực, nhìn thấy rõ người ta nắm tay, người ta cười, người ta nói chuyện, thấy cả bản thân đứng im lặng ở 1 góc, trong mắt những người xung quanh đó , em chỉ là ngươi xa lạ và lạ lùng, thế là em chỉ có thể chạy. . .


Lúc đợi đèn xanh qua đường, chợt nghĩ nếu là anh-ngày-trước-người-yêu-em, ở đây, nhất định sẽ chạy đến và bảo, em cần được ôm, rồi dựa hẳn đầu và thân mình vào người anh. Nghĩ vậy thôi mà nhoi nhói trong lòng. Tưởng tượng mang chút ấm áp, dưng lại ngập tràn nỗi đau.

Tự hỏi mình, ở thành phố đầy mùi người và tiếng nói ấy. Nhưng quay bốn phía đều không tìm thấy thanh âm mình cần, hơi ấm mình muốn.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét