Ngày mình chết đi người ấy có ưu phiền
Khi dã từng tựa vai nhau trong đêm chờ trời sáng
Sẽ đi đâu, làm gì, nếu không còn ai lau nước mắt
Tin nhắn đầu tiên trong ngày sẽ gửi cho ai để được hỏi han đơn giản
- Đêm ngủ có ngoan không?
Thứ Bảy, 15 tháng 2, 2014
...
Thứ Hai, 3 tháng 2, 2014
Hoang mang ...
lắc đầu với một mái hiên dù cơn mưa ướt đầy vai áo
xoay người thật mau lúc một bữa cơm được dọn ra với đôi bàn tay níu kéo
cuộc đời mình là mặt trái của giông bão
lúc vừa đi qua…"
Cả đời người, sống đến gần 24 tuổi, mới bắt đầu biết khao khát những hạnh phúc dung dị, giản đơn.
Ấy thế mà lại cảm thấy nó thực sự sướng hơn ta.
xoay người thật mau lúc một bữa cơm được dọn ra với đôi bàn tay níu kéo
cuộc đời mình là mặt trái của giông bão
lúc vừa đi qua…"
Tưởng đâu xa xôi quá, nào công danh sự nghiệp, nào đầy đủ vật chất, dư dả tình thương, nào nở mày nở mặt mẹ cha, nào chốn đi về xinh xắn...
Đó mới chính là mơ ước để phấn đấu.
Cuối cùng thì mới nhận ra, những ảo vọng ấy.
Thật ra là do mình chẳng biết hạnh phúc thật sự là gì?
Gạt bỏ qua hết những xấu xí, sù sì, hận thù và giận dữ đeo bám.
Gạt bỏ qua hết những xấu xí, sù sì, hận thù và giận dữ đeo bám.
Gạt bỏ cả những đớn đau mà người ta vô tình, hoặc cố ý gây ra.
Bao nhiêu người theo đuổi, hỏi han, quan tâm, chăm sóc.
Theo kiểu Hàn Quốc chờ dưới mưa cũng có. Thâu đêm suốt sáng chỉ để nhìn thấy bóng hình ta.
Theo kiểu xã hội đen Hồng-Kông cũng có. Hâm dọa, đeo bám, thậm chí đòi sống chết nếu ta quay đi.
Bao người, làm bao điều, mà người khác nhìn vào thấy rung động, nhưng lạ thay, bản thân chỉ cảm thấy dửng dưng, chẳng mảy may để tâm điều gì.
Cuối cùng lại nhớ muốn rớt nước mắt, vì một con người, đã ở rất sâu một góc nào đó trong quá khứ.
Người hì hụi cắn hạt dưa, hạt bí tí tách. Mà chỉ cần xòe tay, là số hạt ấy nằm lọt thỏm trong tay em.
Người mà đi ăn ốc, ngồi tách vỏ sẵn, để gọn 1 phía.
Người mà khi em bệnh, lụi hụi nấu cháo, em say lại vắt sẵn nước chanh cho uống.
Người mà chăm chỉ đi làm biết bao nhiêu lâu, chỉ để mua món quà em thích.
Người mà Một điều dịu dàng.
Hai điều vẫn dịu dàng …
Hai điều vẫn dịu dàng …
Thế mà cũng chính Người ấy … làm tổn thương em.
Đến nỗi tất cả mọi điều dịu dàng và nhẫn nại đó, tất cả những lần cảm động đến rớt nước mắt đó … lại không thể xoa dịu nổi … những lần tổn thương.
Thế thì không biết, rốt cuộc nên chọn người như thế nào để yêu đây???
Thế mà lại cảm động mãi vì 1 người gạt cái gác để chân giúp ta mỗi khi lên xe.
Dù đối với người ta, hành động ấy có lẽ giản đơn như việc hít thở mỗi sớm, cafe mỗi trưa.
Dù đối với người ta, hành động ấy có lẽ giản đơn như việc hít thở mỗi sớm, cafe mỗi trưa.
Chỉ đơn giản vậy!
...
Về nhà, gặp lại bao người, gặp bao bạn cũ, mới thấy hoang mang, không biết hạnh phúc thật sự là ở đâu.
Bạn nhìn ta vùng vẫy ở ngoài kia thế giới, nhìn ta cười nói hồn nhiên, được đi đây đi đó, gặp người này, nói chuyện với người kia.
Về nhà, gặp lại bao người, gặp bao bạn cũ, mới thấy hoang mang, không biết hạnh phúc thật sự là ở đâu.
Bạn nhìn ta vùng vẫy ở ngoài kia thế giới, nhìn ta cười nói hồn nhiên, được đi đây đi đó, gặp người này, nói chuyện với người kia.
Nhìn những nơi ta đi qua mà ngưỡng mộ, mà thán phục.
Bạn cảm thấy tiếc cho tuổi thanh xuân của mình. Khi chỉ biết việc nhà, làm lụng. Đang tuổi ăn chưa no, lo chưa tới. Đã phải líu ríu về nhà chồng. Nhìn sắc mặt người trên kẻ dưới, mẹ chồng, em chồng mà sống.
Bạn tiếc về tuổi nhỏ, không lo học hành chăm chỉ, cha mẹ yêu thương, cưng chiều như trứng.
Bạn tiếc về quãng đời tuổi trẻ của mình.
Nhìn bạn, nghĩ về những ngày tháng tương lai phía trước của mình.
Lại thấy chán ngán và hoảng sợ.
Ấy thế mà lại cảm thấy nó thực sự sướng hơn ta.
Cuối cùng là đã đi được đến cuối con đường.
Có người chắc chắn là của mình, được che chở bảo bọc. Mặc kệ ngoài kia là giông tố hay bão táp.
Có người xoa lên bụng rồi hôn mỗi lần siêu âm xong, âu cũng đã là người hạnh phúc.
Chồng bạn còn khoe với ta : “ Bao giờ được 5 tháng, sẽ quay lại đĩa, ghi lại nhịp tim. 1 tuổi làm gì, 2 tuổi làm gì … Khi nào 20 tuổi, sinh nhật sẽ cho nó coi nó đã lớn lên. Và trưởng thành như thế nào. Để cho nó thấy rằng nó được sinh ra là từ tình yêu thương, chứ không phải lỗi lầm. Để cho nó thấy rằng, để ở bên cạnh một người từ lúc còn trong bụng mẹ, đến tận lúc trưởng thành, cần phải biết bao tình thương”.
Nhìn chồng bạn hôn hình ảnh đứa con qua tấm siêu âm, đã tự thắc mắc, để làm cha mẹ, cần bao nhiêu tình yêu là đủ???
Ta ghen tị với bạn, cuối cùng đã tìm được hạnh phúc cho riêng mình.
Ta ghen tị với bạn, cuối cùng đã tìm được hạnh phúc cho riêng mình.
Chẳng cần biết giàu sang hay phú quý, sung sướng hay vất vả, chỉ cảm thấy mình hạnh phúc tận cùng là được.
Nhớ tới lời mẹ đã dạy lúc còn nhỏ, mà hôm nay về nhà lại được nghe mẹ dạy bé cháu : “Người xấu cũng được, đẹp cũng được. Học giỏi cũng được, Dở cũng được. Nhưng phải là người tốt”.
Nhớ tới lời mẹ đã dạy lúc còn nhỏ, mà hôm nay về nhà lại được nghe mẹ dạy bé cháu : “Người xấu cũng được, đẹp cũng được. Học giỏi cũng được, Dở cũng được. Nhưng phải là người tốt”.
Ta không phải là người xấu, nhưng lại bắt đầu thấy hoang mang về hạnh phúc của mình vô chừng.
Con gái, thực chất, chẳng mơ ước điều chi quá xa xôi.
Mở cửa về đến nhà đã có người mỉm cười chờ sẵn.
Dù có giận hờn, bão tố, vẫn nhẫn nại ngồi bên cạnh nhau ăn một chén cơm ngọt lành.
Dù có thành đạt, xinh đẹp, tài năng, được ngoài kia xã hội coi trọng, bao người mơ ước. Chỉ cần lúc bệnh có người vắt cho 1 ly nước chanh, nhẫn nhịn mà ở bên cạnh nhau, bằng thứ tình thương ấm áp.
Âu cũng là điều hạnh phúc bao người muốn tới...
Mà có dễ đâu!
[Tự nhiên thấy nhớ cái người đã gạt cái gác chân cho em mỗi khi lên xe ... ]
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)