Chủ Nhật, 2 tháng 11, 2014

Yêu thương ...



Tôi nhớ đã đọc ở đâu đó rằng "Trong cuộc tình này, ai yêu trước, người ấy sẽ thua. Và chuyện tình cảm, người yêu ít hơn mới là người làm chủ được mối quan hệ".

Ngẫm lại thấy cũng buồn cười, có điều buồn nhiều hơn chứ cười hổng nổi. 
Vì đúng thật cán cân tình cảm chẳng bao giờ bằng hẳn về hai phía, luôn định sẵn có một người yêu nhiều hơn để rồi đau, còn một người yêu nhàn nhạt thì lại giữ được lòng thanh thản.

Thế nên "buông tay" là một động từ hết sức lạ kỳ vì khi chia động từ này ở thì hiện tại, bạn được cả 2 mệnh đề hoàn toàn trái ngược nhau. Có người phí hoài cả một quãng đời son trẻ mà buông hoài vẫn không dứt được ngày cũ, đến nỗi các khớp tay đã đơ hết cảm giác nhưng vẫn còn nắm chặt lấy toàn những trống không. Nhưng cũng có người, chỉ một sáng tỉnh dậy, thấy lòng hết yêu là hết yêu, nhẹ hơn cả gió thu vờn lá trên mặt đường xao xác.

Bởi với họ, buông tay chẳng qua chỉ là chuyện cầm lên được thì đặt xuống được, đến cả con tim một phút còn thay nhịp đập mấy chục lần thì huống hồ phải bận lòng đến cử động bàn tay níu-giữ-nắm-buông.

Yêu nhau, cũng hệt như chơi kéo co, phải có lực giằng từ cả hai phía. 
Chứ một bên đã lơi tay thì trò chơi chẳng khác nào chỉ còn một người tự thu dây về hết phía mình rồi tự cuộn lấy bản thân trong mớ rối nùi của thứ tình cảm "mua dây buộc mình" - mà chẳng phải là dây tơ hồng cho cam tâm.

Tôi từng viết: "Khi người ta trẻ, người ta còn dư dả những niềm tin trong lành nhất để trao đi và nhận lại yêu thương". 

Nhưng khi người ta hết trẻ thì sao? 

Niềm tin suy cho cùng đâu thể hồi sinh từ tro tàn như phượng hoàng cháy kiệt cùng trong truyện cổ, nhất là sau khi trải qua đủ nhiều những cái buông tay, liệu còn ai đủ vững lòng đan tay mình vào một bàn tay xa lạ khác, thêm một lần nào nữa?

Huống hồ những con mắt trần gian của chúng ta chẳng thể phân biệt nổi đâu là yêu thương, đâu là qua đường cứ xiên quàng vào nhau giữa thời đại hỗn mang nơi mà những giá trị ảo mang tên "phù phiếm" được xem là thước đo đầu tiên để kết bạn, kết thân và kết đôi.

Viết lảm nhảm nhân một ngày thấy mình hết-trẻ, hết-niềm-tin, hết-yêu-nổi và đang hồ nghi phải chăng hai chữ "yêu thương" chính là phân thân trá hình đội lốt của hai chữ "mắc mệt".



Có những tình yêu không dìu nổi bình yên
ta đơn độc đến phát điên, phát khóc
có những khôn ngoan đến tận cùng ngu ngốc
ta mỉm cười khô khốc rót vào tim

Ngày cuộn mình rưng rức ủ vào đêm 
ta ủ yếu mềm trong vẻ ngoài mạnh mẽ
đời gió giông oằn mình thở khẽ
nghe những đau thương bể vụn trong đời...




Cảm thấy mệt mỏi.
Muốn thả cho bản thân mình trôi đi đâu đó, thật xa, thật xa ...