Thứ Năm, 26 tháng 2, 2015



'Khi em đã thành người lớn, trên bầu trời xanh kia, máy bay giấy trắng liệu vẫn còn chở những ước mơ? 
Khi em đã thành người lớn, trên mặt đất, đoá hoa vô danh đã nở tàn héo liệu vẫn còn kể được câu chuyện của mình?'
[Kaguyahime]


Cần sống mà học yêu thương!



"Tôi tin rằng biểu lộ tình yêu là một điều cần phải học.
Chúng ta không học như học một kỹ năng. Mà học như học một cách trải lòng-một cách sống.
'Nếu ai còn nhớ khi tôi chết
Xin bước chân nhẹ trên cỏ xanh
Nếu ai còn nhớ khi tôi sống
Xin trải lòng ra chớ để dành..'
Ai cũng biết. trải lòng khi người ta yêu thương còn sống ý nghĩa hơn nhiều những chân bước muộn màng trên cỏ mượt.

[…]
Dù đã lớn, đôi khi chúng ta cũng cần ôm cặp đi học lại yêu thương. "


[Nguyễn Nhật Ánh | Thương nhớ Trà Long]

Thứ Tư, 25 tháng 2, 2015

Những ánh mắt buồn ...


[Uống nhầm một ánh mắt
Cơn say theo cả đời]




Ngày trước, cô luôn ước mong, H. sẽ chạm vào cô trong những ngày thường nhật thật dài.
Nhưng anh quay đi, đi hẳn khỏi những ước mong và cuộc tình chóng vánh chưa đặt tên của 2 người.

Bây giờ, cô luôn ước mong H. hãy quay đi, đừng chạm gì đến những ẩn ức sâu thẳm của cô nữa.
Nhưng anh lại luôn bước tới, luôn chạm vào vai cô một cách thân thiết, luôn nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm của anh.

Ánh mắt luôn khiến cô hẫng đi một nhịp thật buồn.

---

Cô và H. là hai kẻ trái ngược nhưng lại trùng khớp nhau một cách kì lạ. Anh không phải là những gì cô ước mong, cô không phải mẫu người anh tìm để lựa chọn.
Anh và cô, chỉ là cùng một loại người.
Anh và cô, giống nhau đến mức không thể tiếp nhận người kia bước vào thế giới của mình. Vì, hơn ai hết, sâu thẳm trong lòng mỗi người, đều biết bản thân là loại người thế nào, sẽ gây nên những thương tổn khủng khiếp ra sao,

Cô không đủ can đảm.

Anh không đủ lòng tin.

Cuộc đời luôn có những khoảng thật buồn như vậy, cả 2 cuồng dại bị cuốn vào nhau. Nhưng rồi chỉ dừng lại ở đó, sót lại những ánh mắt buồn ...


Cô nhớ anh, nhớ hơi ấm của anh, thật nhiều thật nhiều thật nhiều ... 



Cô Đơn




[Chợt nhận ra từ hôm sinh nhật tròn 24 tuổi đến giờ, toàn viết bên fb, fp (ngoài cái Chuyện An Nhiên là cập nhật lại từ FP) chứ không post 1 bài nào vào blog này :)

Mình cứ hay như thế, 1 kiểu bỗng như lãng quên 1 cái gì đó vốn đang xảy ra đều đều, rồi bất chợt nhớ tới, bất chợt thảng thốt rất vô duyên ... ]






Người ta nói về nỗi cô đơn quá lâu, ắt cô đơn sẽ thành bệnh. Người ta thỏa hiệp với cảm xúc quá lâu, ắt cảm xúc sẽ bị bào mòn. Chúng ta cứ luôn mặc định rằng mình đang cô đơn, chúng ta sẽ cô đơn.


Càng còn trẻ, người ta càng dễ cảm thấy cô đơn.

Cũng chỉ cần là những lần hẫng hụt sau thất bại của cuộc đời, cũng chỉ cần là những lần nỗ lực phí hoài mà chẳng thể đến đích, cũng chỉ cần là những lần bị thế giới này quăng quật cho sứt đầu, mẻ trán. Mới bắt đầu cảm thấy vô vọng để rồi muốn buông tay.

Thực ra người trẻ chúng ta dễ cô đơn bởi vì cảm thấy vô vọng. Chúng ta dễ cảm thấy chán nản, tuyệt vọng, vì sợ hãi cuộc sống, vì sợ hãi thất bại, vì sợ hãi bị tổn thương.

Phàm là những người cảm thấy mình đang cô đơn, sẽ luôn bất an trước tất thảy mọi biến cố. Sẽ luôn co chân bỏ chạy khi thấy mình có thể sẽ tổn thương. Sẽ không dám đi, sẽ không dám thử, sẽ không biết cách mở lòng ra đủ rộng để hưởng thụ thanh xuân một cách vẹn tròn.

Ai rồi cũng sẽ trưởng thành, cũng đều sẽ trải qua cảm giác cô đơn như thế. Khi chập chững những bước chân đầu tiên xác nhận với cuộc đời rằng từ nay sẽ tự bước đi một mình. Khi những người bên cạnh đều rẽ lối đi riêng. Khi những ấm ức, oán hận với thế giới chất chồng bởi bất công, bởi vì bị thương, bởi vì đau đáu ôm lấy vết thương, bởi vì không biết phải đối mặt.

Chúng ta ngại phải bước ra một nơi xa lạ, chúng ta ngại phải đi đến những chốn đông người. Chúng ta sợ những vội vàng, gấp gáp làm tuổi trẻ của chúng ta mau chóng tan biến. Chúng ta gọi nỗi buồn đến nhanh, và giữ chúng ở lại thật lâu.

Chúng ta ôm ấp những nỗi niềm riêng và thích sống trong hoài niệm. Bỏ qua hiện tại, chạy trốn tương lai, sợ phải trao trái tim mình cho ai đó, sợ phải chia sẻ tâm trạng với người khác, hệt như bệnh nhân sợ nói chuyện bệnh tình của mình với bác sĩ.

Hãy nói những điều hiện tại, thay vì mải mê đắm đuối vào ngược dòng quá khứ. Hãy ra đường tấp nập người thay vì chỉ muốn ở yên nhà. Hãy học cách sẻ chia bớt chứ đừng tự ôm lấy tất thảy vui, buồn, sầu, khổ. Hãy ngừng hét lên rằng “Tôi cô đơn!”.

Cô đơn rất dễ nhấn chìm người ta vào dòng chảy vô cực của nó. Khi ai đó chập chững và hồ nghi với thế giới này, người ta sẽ bị cuốn vào.

Đến lúc đó, cô đơn sẽ như một chiếc thuyền, lãng đãng trôi.

Thanh xuân phí hoài vì những điều như thế…

[Chuyện An Nhiên] Cập nhật theo tâm tình người viết ...

[Tôi đã tìm thấy người, từ một nơi nào đó như là điểm cuối của bầu trời ]
---


[1615]

Cô vốn không thích kết bạn, làm quen. Bản chất điềm nhiên của một Ma Kết luôn giữ cô nằm trong một vùng giới hạn an toàn giữa những mối quan hệ được xây dựng trên cơ sở công việc, cơ sở thân thiết và cơ sở của những sẻ chia trầm lắng chứ không là những cái icon, những câu hỏi công thức đặt ra đến mòn vẹt bàn phím.

Nhưng duyên phận vốn vẫn mãi luôn là những hữu hạn khôn lường, giữa những tuyệt vọng cùng cực của nỗi đau, cô tìm đến thế giới tán gẫu bằng sự ơ thơ và mệt mỏi,

Vậy đó, mà định mệnh lại cho cô gặp được anh.

Không quá hào nhoáng, không những thứ xa xôi. Anh chạm tim cô một cách tình cờ và hoàn hảo như một ván bài được sắp đặt trước từ đấng tối cao nào đó. Những gì anh có, trùng khớp 1 cách hoàn hảo với những gì cô mong, những gì anh nói, khùng khớp hoàn toàn với những gì cô nghĩ, đến ngay cả từng hành động dù là nhỏ nhất của anh cũng khiến cô phải thảng thốt.

Thật sự trên thế gian này, có một người phù hợp với cô đến mức đáng sợ như vậy được sao?

---

[3015]

Bạn đã từng gặp một ai đó khiến bạn phải giật mình thảnh thốt cùng ngạc nhiên tột độ chưa?
Người mà trùng khớp hoàn toàn với những gì bạn mong ước về 1 người tình, về 1 người mà bạn sẽ dành hết tuổi thanh xuân lẫn khi hoa râm tóc bạc nếu anh ta xuất hiện.

Cô đã gặp một người đàn ông như thế.

Một đêm tình cờ, một vài dòng chữ vu vơ tình cờ, rồi một cuộc hẹn tình cờ, một câu chuyện tình cờ.
Mọi thứ là một sự an bài tình cờ hay do duyên phận luôn thích trêu đùa những con người hay mơ mộng đợi chờ như cô?

Cô viết ra 1 check list về anh.
Check list đó, thật đáng sợ là trở thành 1 tập hợp con hoàn hảo cho cái check list mộng tưởng của cô.
Dĩ nhiên, có những điều anh không có, chưa có, hoặc giả, là do cô vì một ai đó khác mà bổ sung nó vào chuỗi dài mơ mộng của mình.
Nhưng trong cuộc sống này, gặp được một người như vậy, là một sự may mắn mà cô đã nghĩ rằng tạo hóa đã dồn toàn bộ may mắn của nửa đời sau của cô mà vẽ nên.

Thế nên, may mắn của cô chỉ dừng lại ở đó?
Thế nên, cô vẫn ngày từng ngày vùng vẫy tìm cách nắm lấy duyên phận của chính mình.

---

[3115]

Cuộn trong vòng tay anh một chiều gió.

Cô muốn viết nhiều lắm, muốn vỡ tung cảm xúc nhẹ nhàng mà ào ạt đang cuộn trong lòng cô ra con chữ. Nhưng đột nhiên cô lại không biết phải viết gì, không biết phải trải những cảm xúc ấy bằng từ ngữ thế nào.

Cô tự hỏi, ở cạnh một người cho mình cảm giác ấm áp và mọi mệt mỏi lùi xa như thế, ngoài An Nhiên thì còn từ nào diễn tả nữa không?

Cô không nói yêu anh.

Anh không nói yêu cô.

Tất cả những gì anh dành cho cô chính là tất cả những gì cô khao khát. Là hơi ấm, là mùi hương, là những câu đùa vu vơ hay những câu chuyện không đầu không cuối.

Là An Nhiên cô giữ cho riêng mình.

---

[0525]


Anh và cô hẹn gặp nhau rất ít ỏi trong những ngày cuối năm.
Vì một lý do đặc biệt nào đó, hoặc chẳng có lý do nào cả.

Hay bởi vì, họ không giống như là tình nhân.


Ngày thứ Bảy của họ vẫn thường như thế. Trôi đi trong tĩnh lặng.
Như việc anh muốn dành một tối thứ Bảy để ở nhà, ăn vài món ăn cùng ba mẹ sau một tuần bận rộn, cô rúc vào những bản nhạc, những bản thảo dở dang ngày thường không có thời gian chạm đến, như một thước phim chiếu chậm trong cái vòng xoáy quần quật của ngày thường mà cả hai đều không có dịp xem.
Hay như một tối thứ Bảy cô ngồi chênh vênh ở cái quán lầu mười hai ở một tòa nhà, hoặc một quán quen, lắng nghe những điệu acoutics đầy xúc cảm của những con người xa lạ trải ra trong màn đêm lạnh buốt, như một hôm anh nằm vật ở nhà sau những trận banh cùng những người bạn rất thân, hoặc những buổi chạy ngược xuôi cho những tương lai anh đang xây đắp.
.
Cô cần vị đắng trong thứ cà phê ở quán quen, anh cần sự mệt nhoài trong những giọt mồ hôi đẫm áo.

Để quên cô đơn. Để dựng nên điều gì đó tốt đẹp hơn.

Như cả anh và cô,

Đã từng yêu một ai đó lặng lẽ trong những cuộc tình quá buồn.

---

[2425]

- Bạn yêu ổng rồi à ?

- Yêu á? Chắc hông. Tớ hông tin vào tình yêu đến bất chợt kiểu cái nhìn đầu tiên, tớ muốn ở cạnh ảnh, nhưng yêu thương thì chưa.



Cô là một tập hợp mâu thuẫn giữa dạng người duy tâm và duy lý. Cô tin chắc rằng, duyên phận đưa anh đến bên cạnh cô, cho cô hiểu ra những góc khuất của bản thân và hưởng trọn cảm giác đủ đầy. Nhưng tình cảm của cô vẫn rất lý trí, cô ở cạnh anh, vì cô thấy thích hợp, cô thấy an vui, chứ không vì cô yêu anh.

Cô chưa từng nói yêu thương anh.

Anh cũng chưa từng nói yêu thương cô.


Cô luôn là đứa trẻ hoài không chịu lớn.
K. nói cô mắc bệnh công chúa, cô quen người ta ở cạnh, quan tâm, yêu chiều mình, lo lắng cho mình. Cô không chịu được cảm giác một mình, cảm giác không nắm bắt được, cảm giác ai đó không thuộc hẳn về 1 mình cô.
Nhưng cô lại chấp nhận mọi thứ ở anh, vô điều kiện, không ràng buộc và có một lòng tin tuyệt đối. Hoặc, kiểu như cô không hề quan tâm đến những thứ mà cô luôn dùng để ràng buộc người khác ở bên cô để đặt lên anh.

Không có anh, thỉnh thoảng cô nhớ. Cô nhắn tin, và hầu như những tin nhắn luôn hiếm hoi được hồi đáp. Cô tức giận. Cô muốn buông bỏ. Cô thấy sao mà mình ngu ngốc và hư ảo quá đỗi.
Để rồi trong những phút hiếm hoi gặp mặt, anh nói, cô nghe, nhè nhẹ cạnh nhau, cô lại thấy mình sao mà tào lao và vô lý hết sức. Thấy sao mà mình trẻ con, nông nổi và đòi hỏi quá mức. Và cô lại lặng lẽ ở cạnh anh, cho qua hết những phút yên bình giữa những nhốn nháo đời thường.

Đôi khi, thảng hoặc, cô có cảm giác.
Nếu một trong 2 người nói ra lời yêu thương nào đó, cái bình yên hiếm muộn ấy, sẽ vỡ tan đi ...

K. nói 'Vậy khác gì nhân tình hở em?'
H. nói 'Anh thấy 2 người như kiểu đôi bạn cùng tiến!'

Ừ, có lẽ với cô, là gì cũng được, chỉ vì anh đã nói, cô là bạn gái anh