Chủ Nhật, 29 tháng 9, 2013

[Poem] Ngày xưa ...

[30.9.13]


Trong thầm lặng kí ức xưa có nhớ ?!

Một cánh diều chao chát với không trung
Trong thầm lặng hoài niệm xưa có biết
Nỗi niềm nào dệt giữa khoảng mông lung
Với bàn tay mong gọi về ngày tháng
Mới biết ta nhỏ bé đến không ngờ
Để khi nhìn về quê xưa hun hút
Thoáng giật mình
Ta đứng giữa chơ vơ … 

----------------------------------------------------------------------------------------------------


Sao không là ngày ấy
Tôi ơi!
Chú dế gầy nôn nao còn trong cỏ
Tiếng chim nào rơi ngang đầy bỏ ngỏ
Mà miền xưa tôi quên mất lối về

Sao không là ngày ấy
Con đê!
Kí ức dịu và thơm như cỏ
Kí ức hiền long lanh mắt thỏ
Nhịp đàn xưa
Còn vang mãi trong đầu

Sao không là ngày ấy
Mưa ngâu!
Để chức nữ ngưu lang tìm nhau lại
Quạ kêu vang bắt cầu ô thước
Chuyện cổ đêm
Ru giấc ngủ tròn

Sao không là ngày ấy
Tôi ơi!
Để giờ đây
Giật mình 
Bỗng 
Nhớ

Thứ Ba, 24 tháng 9, 2013

Cơn mưa rào giữa kí ức tuổi thơ

Lòng như kẻ lạ giữa phố mơ
Tim nghe từng nhịp đập ơ thờ
Bỗng đâu kí ức xưa rào ướt
Nước mắt dâng trào tựa gió mưa .. 
...



[24.9.13]
[Gõ lại từ trang giấy]
...


Lâu lắm rồi  không viết 1 cái gì đó thực sự bằng tay, bằng bút, bằng giấy và bằng kí ức. Cứ gõ những dòng chữ khô khốc lên máy tính như cái nhịp sống đều đều.
Giữa những bộn bề lo toan và chật vật của cuộc sống mưu sinh, học tập xa nhà. Có lúc tưởng như lòng mình khô khốc lại, trái tim hóa 1 nhúm đá vôi, nước chạm vào thì sôi lên rồi mòn dần từng chút một.
Có lúc thấy từng việc xảy ra, nếu là ngày xưa mình đã vùi đầu vào gối tấm tức, nhưng giờ thì trống rỗng, ơ thờ, nhìn từng thứ trôi tụt qua như xem 1 cuốn phim câm vô cảm.
Ấy vậy mà cũng sống được ở mảnh đất xa lạ bon chen này đến mấy năm liền.
...
Dạo gần đây không hiểu sao thường vô tình đọc được những trang viết về tuổi thơ và kí ức. Cứ như thể tuổi thơ 1 ngày biến thành sinh vật sống, vùng dậy và bao trùm mình như 1 khối đặc quánh nhiệm màu. Bất chợt buổi tinh sương, mở mắt ra, nhớ, và khóc.
...
Mỗi người, mỗi thời đại lại có 1 kí ức tuổi thơ khác nhau cho riêng mình. Không ai có thể đánh giá rằng những gì mình có mới thực sự là tuổi thơ, rằng những kẻ không có điều đó thật đáng thương vì không thể trải qua nhưng khoảng thời gian tươi đẹp. Nhưng kí ức nào ai có thể ganh đua đong đếm nổi. Kí ức của người này là chiếc nắp chai đập bẹp, người kia là viên bi lăn tròn, người nọ là quyển sách ố vàng, người khác là ngọn nến thắp trong đêm tối.
Kí ức nuôi dưỡng từng tâm hồn nhỏ xíu đến lúc lớn lên, mờ nhạt dần nhường chỗ cho cuộc sống. Đôi khi tưởng quên mất đi, lạc mất đi. Nhưng rồi 1 ngày nó lại nhào đến, lấp kín hết cái khoảng trống cô đơn bất tận mà ta tự tao ra cho mình. 
Kí ức vẫn ở đó, nằm ngoan và gọn trong tận sâu đáy lòng của mỗi người. Rồi như 1 cơn mưa bất chợt, rào qua, khiến lòng bồi hồi nhung nhớ đến nao lòng.
Tôi nhớ sân trường cấp 1 ngày xưa, không khang trang như các trường cấp 1 bây giờ. Nơi tôi ở lại là thị xã của tình, tận đến năm lớp 10 mới được xét lên thành thành phố. Sân trường rộng, có 1 cái sân cỏ mọc cao đến đầu gối, ở giữa là cột cờ. Nếu bây giờ, người ta nhìn vào sân cỏ đó chắc sẽ lầu bầu sợ sâu sợ bẩn, nhưng thời ấy, nó là cả 1 thiên đường với lũ trẻ chúng tôi. Giờ ra chơi, như ong vỡ tổ, chạy nhanh xuống căntin mua bánh mua nước, rồi ra chiếm 1 góc sân, đủ trò từ gặt lúa nên đánh trận. Tuổi thơ hồn nhiên đậm hương cỏ vấn vít, để rồi đến bây giờ, mỗi khi đi ngang công viên 1 ngày sau mưa, hít hà mùi cỏ căn lồng ngực lại thấy nhớ quá ngày thơ.
Tôi nhớ ngôi trường cấp 2 sát vách trường cấp 1, chỉ cách nhau 1 hàng rào thấp. Học sinh cấp 1 thì thường leo rào sang cấp 2 chơi vì sân rộng hơn, vì náo nức muốn xem "các anh chị lớn" học thế nào, đứa ngoan hơn thì đừng bên đây rào, nhìn thòn thèm mà mơ ước sẽ đậu vào trường này, để ung dung như các anh chị bên kia. Học sinh cấp 2 thì lại thích leo sang trường cấp 1, vì lưu luyến những năm cũ, vì hàng bánh quen thuộc mà bên cấp 2 không thể có, vì nghịch phá chỉ cho vui. Rồi các cô bé cấp 2 chúng tôi lại ngước nhìn sân trường cũ, sân cỏ bị phá đi, thay bằng sân lót sỏi, đẹp mắt, nhưng không thể chơi các trò ngày xưa được nữa rồi.
Năm lớp 8, tôi được cậu bạn ngồi bên dẫn lên tầng cao nhất của trường, nơi ấy có thể nhìn thẳng ra biển, ra hòn rùa thấp thoáng, ra cảnh hoàng hôn nhuộm đỏ bầu trời chiều. Từ ngày ấy chiều chiều tôi hay trốn lên đó, ngồi mải miết ngắm cảnh, rồi ôm cặp chạy ù về cho không quá trễ bị la. Tôi yêu biển từ ngày đó, chứ không phải khi vừa sinh ra, dù tôi là người con xứ biển, nhà sát cạnh biển. Có lẽ ở 1 góc nhìn khác, tôi mới nhận ra những thứ thân thuộc mỗi ngày khoác lên mình cái vẻ đẹp yên bình và diễm lệ đến vậy, để kí ức về bầu trời hôm ấy luôn hiện rõ trong tôi.
Tôi nhớ cấp 3 thong dong đạp xe trên con dốc nhỏ đến trường. Tôi thôi xắn quần, thôi nghịch phá, thôi cắt tóc ngắn hoặc búi cao. Tôi giấu mình trong tà áo trắng, xõa tóc buông dài, thay đôi giày Biti's thân quen bằng đôi búp bê xanh nhỏ, cất balô vào tủ và ôm lấy chiếc cặp da đen. Dù tôi vẫn không thể thôi nghịch ngợm, không thể bỏ các trò đùa phá của mình, nhưng khoảng thời gian ngắn ngủi đạp xe từ nhà đến trường, tôi tưởng tượng mình như các tiểu thư kiêu kì trong các câu truyện kể, các quyển truyện tranh hay loạt phim truyền hình nhiều tập mẹ hay xem mỗi tối. Cứ thế mà, kí ức cấp 3 đọng lại sâu lắng nhất trong lòng tôi chỉ là con đường ấy, 1 bên là cửa biển, 1 bên rợp bóng cây xanh., mùi biển quyện mùi cỏ cây, gió hiu hiu mát.
...
Kí ức mỗi người, mỗi khác. Nhưng luôn giống nhau ở điểm khó có thể thật sự quên đi.
Nếu bạn cố gắng ngồi suy ngẫm để nhớ, nhưng không nhớ ra được gì hoặc cảm thấy nó như 1 đoạn băng lỗi, như mờ nhạt chập chờn, cũng đừng lo sợ.
Kí ức chỉ nén lại ở đó, yên lặng đợi chờ, rồi 1 ngày sẽ vỡ òa ra và cho bạn cảm giác đắm mình trong sự dịu ngọt và nhớ nhung của 1 thời hoài  niệm.
...
Hãy cứ sống vui, hãy cứ gom nhặt, cho kí ức dầy thêm ...  mỗi ngày :) 

Chủ Nhật, 22 tháng 9, 2013

Tin ~

" Khi đêm về khuya tối mới nhận ra mình cần lắm những giấc chiêm bao
nơi được sống một cuộc đời cần sống
nơi được hoang mang trong chừng ấy phút giây rồi thức giấc
nơi được thấy bình minh và hoàng hôn cùng một lúc
nơi chỉ có mình tin mọi thứ là thật
kể cả bản thân mình? "
...



[23.09.13]

...
Cảm giác mệt mỏi, khó chịu, nặng nề.
Nhắm mắt lại thì đầu ong ong, người uể oải, đầu đau nhưng nhức
Mở mắt ra thì thấy tối xầm, chóng mặt, khô khốc.
Mà nổi mệt mỏi tinh thần nó xâm chiếm đáng sợ hơn cả 1 cơn bệnh kinh niên.

Muốn an nghỉ ~
...
Người ta nói đôi khi con người sẽ có những lúc yếu đuối đến cùng cực, đến mức muốn gục ngã và muốn lao đi wên hết mọi sự trên đời.
Nếu có, thì đó chắc chắn ko phải mình lúc này.
Không đủ hoang mang cho nỗi lo sợ. Ko đủ lòng tin cho cái mất mát. Ko đủ mệt mỏi cho cái gục ngã. Ko đủ dối lừa để có thể tổn thương.
Chỉ là, thế giới đang chan hòa ánh nắng, đang êm đẹp, bỗng 1 cơn mưa rào xám xịt day dẳng thổi qua.
Và ta mệt mỏi, chán chường
...
Vậy mưa wa đi thì trời sẽ nắng chứ ?
Sao cùng là con người mà cứ phải gắng sức làm đau nhau ??? 

Thứ Ba, 17 tháng 9, 2013

Khô ...

Giữ mong manh 
1 chút
kỉ niệm gầy
...

[17.9.13]
...

Người hỏi  "mất những người bạn ấy em có tiếc không ngok ??? "

Đúng ra bị chính những người từng trải qua 1 thời gian dài vui vẻ, thân thiết, trải qua rất nhiều thăng trầm, hạnh phúc cũng như sóng gió của cuộc sống.
Em  phải tiếc, phải buồn, phải hụt hẩng, đắng cay và rơi nước mắt.
Nhưng phải chăng vì nỗi đau đã kéo dài và dồn dập, như những chiếc chày lớn liên tục giã vào trái tim em, nên em ko còn thấy đau, ko còn sót, ko còn tiếc thương 1 mối quan hệ hấp hối 
Trống rỗng
Khô lạnh
Có lẽ khó tin nhưng thực sự đó là cảm giác của em sau 1 chuỗi những sự việc vừa trôi wa trước mắt
Cơ hồ tựa như 1 đoạn phim chầm chậm trôi wa ngang nhãn cầu
Nh lại không tạo được 1 sự đồng cảm hay xúc động
Như 1 đoạn phim nhạt nhẽo, đen trắng, không tiếng động và mờ xa.
...
Không biết là tim mình đã mềm oặt đến mức ko cảm xúc nữa, hay là khô cứng đến mức không còn gì có thể chạm vào thêm.
Nh cảm giác rất rõ thân mình như 1 cành cây khô
Ko còn 1 giọt nước nào
Cũng ko còn 1 chút xanh tươi nào
Có nắng, hay mưa, cũng ko có gì khác.
...
Bạn bè
Đôi khi danh xưng đó rẻ hơn cả 1 củ khoai :) 

Thứ Hai, 16 tháng 9, 2013

Thứ Tư, 4 tháng 9, 2013

Tháng 9 và sự trưởng thành của cô đơn ~



<< Chúng ta bước vào đám đông và biết mình thất lạc nhưng lại không muốn ai chìa bàn tay ra để cầm
Để níu giữ những tổn thương vẫn từng ngày giấu kín
Để nhận ra sau những đêm rất dài vẫn là ngày mờ mịt
Để cúi xuống rũ vai cô đơn như một định mệnh
Để cười chua xót
Trước khi ngẩng nhìn lên…

Ở giữa đám đông hay khi đám đông ở giữa mình
Cũng có khác gì nhau bởi trong lòng vẫn thế
Muốn được đứng im lìm mà những cái đụng vai cứ làm giật mình từng hơi thở
Chỉ ước giá như là tượng đá
Cần một giây phút được bình yên…>>




...

[4.9.13]
...
Nhiều khi trong lòng muốn tự cười mình ngốc nghếch.

Trong 1 thoáng nào đó của cuộc đời, người ta cô đơn. Cô đơn như 1 món ăn ko thể thiếu của 1 thời tuổi trẻ hoang hoải. 
Người ta cô đơn khi đi trên phố thèm 1 vòng tay ôm lấy mình hoặc được vòng tay ôm lấy ai đó. Người ta cô đơn vì khi bước wa những tất bật bon chen của 1 ngày dài lại thấy mình đối diện với bản thân giữa 4 bức tường vô trống rỗng. Người ta cô đơn khi len lỏi giữa 1 đám đông mà vẫn thấy lòng mình lạnh. Người ta cô đơn vì chỉ có thể úp mặt vào tay khóc thay vì 1 bờ vai, len lén run lên trong chăn giữa 1 ngày gió lạnh thay vì 1 lồng ngực, cắm cúi chạy thật nhanh khỏi cơn mưa thay vì nắm lấy 1 bàn tay.

Thoáng phút chốc nào đó của tuổi 23, cô đơn bỗng dưng tìm đến. Nhưng định hình chung, cô đơn là vì ... quá cô đơn.

Nhưng lại có những sự cô đơn không phải do trống trải, hoặc ít nhất từ 1 phương diện nào đó, trái tim vẫn đủ đầy, thế mà 1 ngày ngủ dậy, vẫn cảm thấy mình trống rỗng, hoang mang và len lỏi từ trong sâu thẳm 1 cảm giác chỉ có thể gọi bằng 2 chữ cô - đơn.
...
Là 1 sớm tinh sương, mở mắt ra và nhìn vào chỗ nằm bên cạnh, vẫn gương mặt đó, vẫn hơi thở đó, mà tự dưng thấy xa lạ đến quặn trong lòng. Là đột ngột nhớ tới 1 lời hứa rất lâu nhiều năm về trước "anh chỉ mong ước, sáng thức dậy sẽ thấy gương mặt em đầu tiên, đêm xuống được hôm em 1 nụ hôn chúc ngủ ngoan rồi ôm em vào giấc ngủ". Lời hứa cùng gương mặt đều nhạt nhòa. Có những ước mong, khi thực hiện được lại ko nguyên vẹn như ban đầu nữa.
Ko phải chuyện với ai hạnh phúc hơn, hay thế nào sẽ trọn vẹn. Mà chỉ là 1 ngày nọ, chợt cảm thấy chơi vơi với chính mình.

Là 1 góc quán quen, đột nhiên thấy thấy xung quanh tối mù đi, những âm thanh xung quanh như đang truyền tới từ 1 cõi xa xăm nào đó. Tai ù đi, mắt mờ dần, thấy vản thân đang bị kéo tuột ra khỏi đám đông, với tay ko tới, miệng ko nói được, cứ trơ ra như phỗng nhìn bạn bè mình cười nói, nhìn loài người cười nói, mà ko có cách nào tham gia.
Tự dưng thấy 2 tay mình trống rỗng, hẫng đi như vừa tiến sát bờ vực. Cảm giác trơ trọi thấu tận tâm can.

Là 1 ngày rời khỏi văn phòng, lại ko muốn về nhà ngay mà chân cứ lang thang vô định. Thèm được dạo quanh những góc phố vắng, thèm ngồi xuống bên 1 vỉa hè đầy nắng, thèm được nghe mùi biển quê nhà, thèm được dẫm chân lên cát cháy, thèm được thong thả đạp xa trên những con dốc ngày nào. 
Rồi chợt thấy thành phố này xa lạ, từng con đường, hàng cây ko nơi nào giống như kí ức. Thấy mình như loài kí sinh trùng cố sức đeo bám ở 1 nơi ko thuộc về mình, nhưng cũng ko thể buông tay.

...

Nhiều khi tự hỏi tại sao cô đơn ko hữu hình nhưng lại tràn đầy và vây lấy, phải chăng nó chỉ là 1 cách nói mà người ta tự huyễn hoặc bản thân giữa những tháng ngày buồn chán, để rồi như 1 loại virut lạ, nó dần dần lan tỏa trong người trẻ. Rồi đến 1 ngày, nó mặc định trở thành 1 thứ bắt buộc phải có trong tuổi trưởng thành ???

Thế bao giờ mới thôi trưởng thành, bao giờ mới thôi những cô đơn ...
...

Thứ Ba, 3 tháng 9, 2013

Thiên di ...

Như cánh chim thiên di
Như cách gió thầm thì
Người đi cứ đi
Tình xa
Nỗi nhớ
Ừ thì phân li

...


[30.9.13]

....

Trưa SG nhiều gió.
Lang thang cùng con bạn đi chợ Đại Quang Minh mua mấy thứ lặt vặt để làm vòng tay handmand, rồi đi trốn cái nóng ở BigC Pandora.
Đi mãi mỏi chân, leo lên tầng 4 của tòa nhà, ngồi trong quán ăn nhìn ra sân bay Tân Sơn Nhất
Nhìn từng chiếc máy bay vút lên bầu trời cao từ phía xa, tự nhiên cảm giác trong lòng lại cồn cào khó tả.
Con bạn bảo rằng, muốn thử 1 lần cảm giác bay xuyên qua 2 múi giờ.
Mình thì chỉ bảo, chẳng có cảm giác gì ngoài việc, ngủ 1 giấc, mở mắt ra, thấy mình đã rơi vào 1 chân trời xa lạ.
Mở mắt ra, thấy đồng hồ mình như bị hư mất, chạy lạc với xung quanh.
Rồi chỉnh lại, rồi hòa nhập, rồi thế thôi. Như cuộc sống vẫn vốn dĩ trôi như thế.
...
Chợt nhớ trước đây có viết cái truyện ngắn về chuyện các chuyến bay đêm
Đi lục lại, thì hóa ra không nhớ nổi vì cái gì mà xóa hết mất rồi
Định nhớ nội dung viết lại, thấy từng mảnh cứ chắp vá, lại thôi
Đôi khi kí ức cũng lung tung thế, cũng rời rạc như thế, mà lại không quên được, chỉ là những mảnh vụn rơi vãi vương vất khắp các ngăn tủ thời gian, cứ thế.
...
Chưa đi đâu xa đến mức phải lệch múi giờ hay đầu kia thế giới bao giờ.
Cũng chưa từng trải wa nỗi đau phân li về mặt địa lí.
Nhưng lòng cách lòng, liệu có thể so sánh là giống như lòng đã thiên di ???
...
Nhắm mắt
Mở mắt
Thấy tin nhắn từ rất lâu của ngày xưa
"Mình có duyên từ khi vừa sinh ra như thế, chắc sẽ không thể không tương phùng bất chợt vào 1 phút giây nào đó phải không ?!"
Tự nhiên thấy lòng nhẹ tênh và buồn cười 1 nỗi rất vô cớ.
Ngày xưa, đã có lúc gần như hơi thở, như vươn tay ra là chạm ngay vào được người bên cạnh. Mà lòng còn thiên di, đến lúc này, chưa đến mức xa xôi địa lí 2 đầu, nhưng cũng không thể tìm nhau được nữa, thì còn mong có thể bất chợt tương phùng, có phải là đã quá mức viển vông???
Đường phố rộng thế
Lòng người hẹp thế
Gặp nhau thì dễ, nhưng thấy nhau rồi, cất lên 1 tiếng gọi có đâu đơn giản hơn cúi gằm mặt xuống và nhanh chóng lướt qua nhau giữa 1 chiều gió lộng bay.
...
Cỏ xanh màu lá cỏ
Trời xanh màu trời mây
Cứ trầm ngâm và nhớ về nhiều chuyện về các cuộc thiên di của thời gian, của các mối quan hệ, về cái sự thiên di trong lòng mỗi người.
Thấy cảm giác chua chát và đắng lòng cứ len lỏi từng chút 1, phủ đầy tâm trí bằng cái xót xa của tuổi trẻ và thời gian.




[POEM] Mưa tháng 9 ~

Tháng 9 mùa về
Se lạnh chưa em ?

Cơn mưa nhỏ tưới mát ngày cuối hạ
Dấu chân nhỏ mòn lối ngày xa lạ
Tháng 9 về, trong những nhớ những quên ???


...
[3.9.13]
...



Tháng 9 nào thoang thoảng những nhớ quên
Mưa cuối hạ giấu mình trong sâu thẳm
Mắt biếc thơ ngây, đen tròn đằm thắm
Em tôi đi qua góc phố hao gầy



Tháng 9 về, mang nhè nhẹ mưa bay
Giấu trong phố, trong mây và trong tóc
Mùa nào về vang tiếng cười khúc khích
Cô nữ sinh, thuở ấy, tóc buông dài



Mùa nhớ nhung, mùa hoài niệm, thơ ngây
Tháng 9 mang gói vào cùng nổi nhớ ? 
Tôi lang thang ngang dòng đời duyên nợ
Bỗng giật mình, kí ức hóa thành mưa



Mùa này về, đã cuối hạ hay chưa?!
Trói cơn gió vào tâm hồn kẻ sĩ
Mùa nào về trong lòng người xa xứ
Đau đáu thêm những hồi ức vung đầy 


...........
[Cho cơn mưa rào bất chợt buổi sáng nay]