Thứ Hai, 17 tháng 3, 2014

Mông lung ...




Em đã từng nghĩ mình cần 1 người khiến em yêu thật nhiều, không toan tính, không nghĩ ngợi, không lo âu.
Nhưng khi em gặp 1 người như thế, em chìm đắm trong những tiếng cười mỗi ngày, để rồi đến 1 ngày người bước đi, em bơ vơ nhận ra mình đánh mất quá nhiều thứ mà không hay biết. Tình yêu 1 phía có tồn tại mãi bao giờ.

Em đã từng nghĩ mình cần 1 người yêu em thật sâu, để em không phải lẻ loi trong cuộc tình chỉ đi theo 1 hướng.
Nhưng khi em gặp  1 người như thế, em lại thấy mình quá lạc lõng trong khoảng trống không tên.
Cảm xúc 1 chiều đi ngược hướng với ngày xưa, trong em trống rỗng, hóa ra được yêu thương thôi vẫn là chưa đủ.

Em đã từng nghĩ mình cần 1 người em yêu thật sâu, yêu em thật lâu, dù bao nhiêu sóng gió vẫn đứng nơi đó chờ đợi em quay về.
Nhưng khi em gặp 1 người như thế, dù chìm đắm trong hạnh phúc, dù luôn sẵn sàng 1 chỗ dựa, vậy mà em vẫn phải buông tay.

Có những con đường đi qua thật xa rồi mới biết mình vẫn cứ đi nhầm. Có những tình yêu đến khi đã xác tín trong lòng cả một nỗi đau lớn rồi mới nhận ra bản thân mình cần phải buông tay.
Người yêu em rất sâu, như lòng biển, em cũng yêu người rất đậm, nhưng màu màn đêm.
Người yêu em rất lâu, em yêu người cũng vậy, cùng nhau nắm tay đi qua hết giông bão biển bờ, những hờn ghen, cãi vả, nước mắt cũng không nhấn chìm được những trái tim yêu.
Người luôn đứng đó, thả em đi vào thế giới của em, người thầm lặng đứng đó, chờ em quay về. Hạnh phúc của 1 người con gái chắc chỉ là thế, luôn có 1 người sẳn sàng chờ đợi mình, bất kể bao lâu, bất kể ra sao.
Nhưng tại sao em chọn buông tay người, khi những gì em có là một tình yêu thủy chung qua bao nhiêu năm tháng.

Người trách em vô tình, lạnh lùng quá.
Vậy những đêm thâu em mệt nhoài khóc ướt, người ở đâu ?
Người trách em bận rộn, vô lo quá.
Vậy ngày ngày người ở đâu nếu em không lao mình vào cuộc sống để quên đi những ngày tháng cô đơn?
Người nói người yêu em, chỉ yêu mỗi em và chờ đợi mỗi em.
Vậy sao người luôn nhìn em bằng ánh nhìn mệt mỏi và thờ ơ như thế ?
Vậy tại sao người để em đứng 1 mình trong chiều gió, nhìn hơi ấm trong lòng cứ cạn dần đi?
Vậy tại sao người trút những mệt mỏi trong người vào những ai đó khác, không phải em, không là em và luôn như thế?
Vậy người có thật biết rằng, em đang cần điều gì giữa những cuộc sống mông lung ???

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét