"Giá như có thể trả lại được con đường mà ta từng bước đi bên cạnh nhau
trả lại những dỗi hờn vào thời gian chờ đợi
trả lại những nghi ngờ vào một câu hỏi
trả lại bàn tay cho bàn tay, bờ vai cho bờ vai và con người cho con người lần đầu tập nói dối
ta có thật lòng yêu? "
1. Khi người ta đứng núi này trông sang núi nọ, rồi bước lên đinh núi nọ ấy, thì thể nào rồi cũng sẽ trông sang tiếp ngọn núi khác, và chân lại muốn đi.
Cách tốt nhất là leo xuống, rời khỏi những ngọn núi ...
Nhưng khi quá quen ở 1 nơi chót vót, mấy ai muốn hạ mình ???
Mấy ai đủ can đảm từ bỏ tất cả để làm lại mọi thứ, để xác tính 1 niềm tin?
Mấy ai đủ can đảm từ bỏ tất cả để làm lại mọi thứ, để xác tính 1 niềm tin?
2. Lạc lõng vẫn là cảm giác cố hữu
Rốt cuộc con người mình đang thiếu mất điều gì ?
3. Bucho nấu cari cho cả công ty ăn thử, khá ngon, khá vui.
Nhưng tự nhiên lại thấy đơ cảm xúc mất.
Nhưng tự nhiên lại thấy đơ cảm xúc mất.
Bao lâu rồi mình ko vào bếp nấu ăn lại ?
Ám ảnh những cảm giác thân quen, mình quá nhút nhát, phải ko?
4. Loay hoay!
Nhớ anh ...
Nhưng biết rõ, nếu mình quay đầu lại, kẻ tổn thương ko chỉ có mỗi mình mình.
Nhớ anh ...
Nhưng biết rõ, nếu mình quay đầu lại, kẻ tổn thương ko chỉ có mỗi mình mình.
5. Tự nhiên nhớ thời học bên Aptech
Nhớ tụi bạn
Nhớ thiệt nhiều
Nhớ cảm giác luôn được vây quần trong những hơi ấm ấy.
Có lẽ, mình không hợp với con gái, thật, ko đùa.
Nhớ cảm giác luôn được vây quần trong những hơi ấm ấy.
Có lẽ, mình không hợp với con gái, thật, ko đùa.
6. Cậu có đủ can đảm gặp tôi vào 1 ngày ko mưa ?
7. Cảm giác bị phủ nhận vẫn là 1 cảm giác ko dễ chịu chút nào.
Bao nhiêu lần trải qua vẫn ko thể nào quen thuộc nổi
7. Cảm giác bị phủ nhận vẫn là 1 cảm giác ko dễ chịu chút nào.
Bao nhiêu lần trải qua vẫn ko thể nào quen thuộc nổi
...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét