Thứ Hai, 30 tháng 6, 2014

Đi tiếp thôi ...


Có những ngày chúng ta đã đi như một cánh chim
không ngoái đầu cho một lời từ biệt

Có những ngày tim tràn ngập hối tiếc
vì tại sao mình lại được sinh ra?

Có những ngày chúng ta đã phải đi mà không một chút thiết tha?






Sự mập mờ, trong bất kỳ mối quan hệ nào, đều phũ lên mình một nỗi buồn với vỏ bọc hạnh phúc hoàn mỹ nhất.

Tự cười mỉa cho sự cố chấp đến ngốc ngếch.
Ừ thì ngốc đấy, ừ thì đau lắm đấy, ừ thì cố chấp lắm đấy, nhưng đó mới chính là bản ngã của em - phải không cô gái? 
Đâu đó trong cuộc đời, mấy ai may mắn trong tình yêu, và đấy là cái cớ để em ngụy biện cho sự cố chấp đến đau lòng của mình. 
Mỗi người mỗi cảnh, riêng em, không thể gọi là đơn phương, cũng chẳng thể gọi là song phương, mối quan hệ cứ mãi mập mờ, mập mờ, ngày qua ngày, khiến em chôn chặt tình cảm vào đấy mà không có lấy nổi một lối ra.

Em hãy tự ngẫm mà xem, hạnh phúc em nhận được so với những chông chênh, những mất mát ở mối quan hệ mập mờ này, tỷ lệ bao nhiêu?

Nào phải thế chứ, người ta thường bảo, yêu là cho đi mà không màng nhận lại cơ mà. 
Yêu là chấp nhận dấn thân vào con đường đau khổ. 
Em lỡ lạc đường nên đành phải tiếp tục bước tới thôi!

Ôi chao, tình yêu em cao thượng quá nhỉ? 
Hay đó chỉ là suy nghĩ vốn dĩ đã được mặt định để đối phó trước những tình huống na ná thế này.

Em đã từng có những khoảnh khắc rất vui, rất hạnh phúc và có nhiều cái rất không thể kể hết, tuy nó mong manh và thoáng qua nhanh lắm. 
Nỗi buồn tìm đến với em nhiều hơn và em cũng tin vào linh cảm nữa. 
Giá có thể hiểu suy nghĩ của đối phương, em có thể đưa ra quyết định dứt khoát một lần, nhưng điều ấy là không thể. 
Làm sao từ bỏ khi đã biết là sẽ đau nhưng vẫn nuôi hy vọng. 
Làm sao từ bỏ khi cái sự mập mờ ấy không biết đến bao giờ có thể sáng tỏ. 
Làm sao từ bỏ... khi tình cảm cứ lớn dần lên trong em mỗi ngày. 
Làm sao, làm sao, em biết phải làm sao?

Yêu thương chờ lâu là yêu thương phai màu em à! 
Nếu biết trân trọng, người kia đã không để em chờ lâu đến thế. 
Nếu em cứ tiếp tục, âu cũng chỉ là u mê. 
Tương lai phía trước của em không có chỗ cho hai từ u mê không dứt em ơi!
Sáng suốt lên! 
Mạnh mẽ lên!
Tôi sẽ cùng em đặt dấu chấm hết cho sự mập mờ này. 
Tin tôi đi, màu thời gian rồi sẽ nhuốm vàng mảng ký ức không mấy tươi đẹp ấy và sẽ ban cho em màu xanh hy vọng ở những mối quan hệ tốt đẹp mới ở tương lai. 
Niềm vui chưa trọn vẹn mà nỗi sầu đã tràn hết ngăn tim. 
Cố vớt vát được gì, cố bám víu làm gì, mau chọn cách chia ly đi thôi, cô gái yếu đuối trong tôi à!




"Đã bao giờ bạn có cảm giác trái tim mình héo úa? Giống như có thể trông thấy trái tim của mình đang vùn vụt chìm xuống, như trời bỗng nhiên âm u, mờ tối mà không hiểu lý do. Những khi cơn chán nản ngập đến ngút ngàn, lúc đó, thật ra người ta thường không khóc".


Thứ Năm, 26 tháng 6, 2014



❝Cả đời chưa bao giờ em thử cố sao cho có được cái mình muốn cả. Chưa một lần nào cả. Anh có tin được không ? Anh không thể hiểu sống như vậy là như thế nào đâu. Khi anh đã quen với cuộc sống đó rồi - không bao giờ có được cái mình muốn - thì anh sẽ không còn biết mình muốn gì nữa...❞


Thứ Tư, 25 tháng 6, 2014

Cố ...


"ta cứ hôn cứ hôn thật lâu 

càng hôn em thấy như mới đang bắt đầu

mong dài nữa phần đời để yêu

để hôn em đến khi chúng ta tan hết "
- [Chiều, nụ hôn và những điều khác - Nguyên Hà]



[Một trong những buổi chiều bình yên trong đời]


Cuộc đời của em là gì, khi mà em cứ phải làm tổn thương quá nhiều người đi ngang qua mình.
Nhưng ngay cả bản thân mình, em cũng đâu đủ sức bảo vệ nó tránh khỏi những tổn thương ?
...
Cố gắng!
Bản thân em rất muốn cố gắng, vì những gì mình muốn nắm giữ, vì những gì mình thấy thật sự cần thiết, vì những gì mình không muốn vuột mấy.
Nhưng bản chất của cố gắng là gì, em không biết ... 
Em biết rõ cơ hội chỉ là do bản thân mình tự tạo ra mà thôi. 
Nhưng, cách để tạo ra cơ hội, em lại không biết.
Em cảm thấy mình như người hành khất đi lạc trong đêm đen mịt mù, nhưng lại cố chấp không muốn bỏ cuộc.
Em cảm thấy, tình cảm trong lòng mình đã đủ lớn để phải nắm lấy, phải giữ lại, phải cố gắng cho những điều cảm xúc mình đang vẽ ra rất rõ ràng.
Nhưng thật ra, em nên làm sao? Em nên đi con đường nào khi tất cả đều mịt mờ như màn đêm vậy???
...
[Anh à, em chỉ cần 1 cái nắm tay thôi] ... 




Chủ Nhật, 22 tháng 6, 2014

Mưa đêm ...


"Một mình ngồi giữa hàng triệu giọt mưa và tin chuyện gì rồi cũng phải qua
như những chiều mưa chỉ là những chiều mưa trước khi trời sập tối
cuộc đời này bất cứ điều gì cũng cần đánh đổi
đến cô đơn cũng tập nói dối

ngay cả với chính mình…"


[Một đêm mưa tháng 6]



Thứ Tư, 18 tháng 6, 2014

Đừng ...



[Mưa đêm ở cty]


Em không muốn nghe những lời nói hời hợt đó.

Em không muốn nhìn thấy những trò đùa nhố nhăng đó.

Em không muốn mình càng ngày càng thấy bản thân ngu ngốc khi đâm đầu vào 1 thứ viển vông hơn cả 1 trò đùa, nên đừng bắt em phải nhận ra.

...

Em chấp nhận sống trong cơn ảo mộng đó,

Chấp nhận ngày qua ngày mong chờ, ngày qua ngày thõa mãn với những cảm xúc nhỏ bé trong sâu tận trái tim mình mà không cần tiếng đáp lời từ anh.

Chấp nhận mọi hiện thực của cuộc sống này vẫn vây lấy em và nhấn sâu từng ngày, miễn là trong lòng em còn 1 tia lửa nhỏ ấm áp len lỏi qua từng khe hở của dòng chày tất bật đó.

Em chấp nhận, 1 mình mình là kẻ đi 1 chiều đầy ngu ngốc và dại khờ.

Chỉ cần đừng để em phải thấy rõ những gì mình đang đưa tay giữ lấy chỉ là những làn khói đen ngòm và xấu xì.

...

Em không phải đứa hay mơ mộng sống xa rời thế giới.

Em thực tế, nhưng theo cách của riêng em.

...

Em chỉ muốn bảo vệ những cảm xúc của mình.

Đừng nhấn chìm nó, làm ơn !!!

Thứ Năm, 12 tháng 6, 2014




"Việc đứng ở bên cạnh cuộc sống của một người, lắng nghe những bản nhạc họ thích, ngắm nhìn những bức ảnh họ chụp, đọc thật kỹ những gì họ viết, nghĩ đến họ một chút, mỗi ngày.

Tất cả những thứ ấy đôi khi cũng là hạnh phúc..."





Thứ Ba, 10 tháng 6, 2014

Em, anh và chúng ta!

[Bài viết cho tạp chí - Thấy cũng nên lưu lại nên post đây luôn.]

"Vậy nên vẫn cứ hoang đường...

Đi yêu một người đơn phương

Dù mai sau chẳng chung đường

Vẫn còn lại tình thương đó

Đoạn đường ai bỏ ai đi.

Đèn đường xanh đỏ phân ly.

Dừng lại hay bước tiếp đi chẳng để làm chi.."
- Buồn Làm Sao Buông


[Mấy chậu hoa tàn sót lại sau Event]


Em là dạng con gái không dễ bị thu hút, vì lí trí em luôn mạnh hơn những tình cảm mông lung. Còn anh chắc chắn từng trải qua vài mối tình nào đó, lẽ dĩ nhiên. Em không biết rõ ràng mọi thứ và cũng không hề muốn tìm hiểu sâu hơn bởi em cảm giác mình nhói lên 1 nhịp mỗi khi anh bâng quơ nhắc đến những người xưa cũ ấy. Em chỉ biết được rằng đã từng có những người con gái đi ngang cuộc đời anh.

Những người xưa cũ đã đi qua, em không thể khống chế cảm xúc bản thân mình, nhưng em có thể chọn cách không chạm vào và luôn phớt qua những lời nói vu vơ ấy, nhưng đôi lúc với những đồng nghiệp, xinh xắn, dịu hiền, đáng yêu, đơn giản, em cũng có chút hờn ghen. Những lúc đó em cảm thấy mình thật dở hơi, thấy mình sao mà giống mấy con bé phản diện xấu xa hoang đường trong mấy bộ phim tình cảm lê thê. Em tự mỉm cười mình, tự chấn chỉnh, tự xua đuổi cảm giác xấu xa ấy.

Lúc đó, em tự hỏi, thứ tình cảm trong em với anh là gì?

Những giấc mơ nửa đêm về sáng, ý nghĩ đầu tiên khi thức dậy, ý nghĩ sau cùng trước khi nhắm mắt chìm vào đêm, không là tất cả, nhưng anh luôn chiếm phần nhiều nhất.

Anh đi đâu đó khỏi văn phòng, em nhớ anh.

Ngồi cạnh anh, em cũng cảm thấy nhớ anh.

Nghe triền miền những bài hát trữ tình. Em phải làm sao với thứ cảm xúc này. Em đã không nghĩ mình yêu dễ dàng đến thế. Anh chẳng giống như những hoàng tử trong các câu chuyện của em, thậm chí là khác rất xa với hình mẫu em tưởng tượng, cũng phạm hầu hết những điều - không - được - phép - tồn - tại ở 1 người con trai em muốn ở cạnh. Vậy từ khi nào anh bước vào cuộc đời em như thế?

Còn với anh, em là gì?

Một mức độ nào đó, em đủ nhạy cảm để biết anh cũng dành chút tình cảm cho mình. Nhưng dường như đó là chưa đủ để anh có thể nói thành lời? Đó là sự mơ hồ? Đó là kết quả của những tan vỡ trước và anh không muốn chuốc thêm một lần tổn thương nào nữa khi mà những biểu hiện của em vẫn còn xa lạ với anh? Nghĩa là em sẽ phải là người tỏ tình trước? Hay là kiên nhẫn đợi anh? Hoặc đó chỉ là tình cảm đơn phương mà em tự huyễn hoặc mình nó đang tồn tại?

Phức tạp quá! Nhưng nếu mà anh không đủ dũng cảm để nói với em những gì cần nói, anh chắc không phải là mẫu đàn ông em thực sự cần rồi. Thật đấy ...

Lúc khác em lại nghĩ em nên là người chủ động, nhưng rồi em được biết 80% con gái mà tỏ tình thì sẽ cầm chắc phần thắng trong tay. Bởi vậy, với một người đã lung lay một chút vì em, có thể em sẽ thắng. Nhưng khi nghĩ đến anh, bất giác trong em lại vô cùng lo sợ.
Phải chăng khi em nói ra trước, em sẽ vĩnh viễn là kẻ thua cuộc trước anh?

Tự dưng em lại nghĩ, thà làm kẻ bị động còn cảm thấy an tâm, hạnh phúc hơn gấp trăm ngàn lần. Ít ra em còn có thể sống trong cái sự huyễn tưởng của chính mình, không thất vọng, không đau đớn, không nghe những lời cay đắng mà rất - có - thể sẽ nhận được từ anh.

Hoặc là phải thật sự tin rằng, những gì mà qua lời nói, ánh mắt, hành động em vốn nghĩ anh dành cho mình thật ra chỉ đơn giản là cơn ảo mộng của em. Rằng anh dành cho nó tất cả mọi người, không ngoại trừ bất kì ai. Và em, đứa con gái luôn rất tự tin vào bản thân mình, thật sự không hề có chút đặc biệt nào đối với anh, không hề có bất kì 1 chút nào.

Từ bao giờ, em trở thành một đứa con gái nhút nhát và luôn lo sợ đến mức độ như thế?

Nếu không phải vì thế thì có lẽ đến giờ em đã nhận lời rất nhiều người. Có lẽ ...

Có đôi lúc em lại tin rằng anh thật sự dành tình cảm cho em, em cảm thấy sốt ruột lắm vì tại sao anh chưa nói với mình? Có đôi lúc em muốn đi thật xa, xa anh để anh cảm thấy hối tiếc, nhưng rồi lại sợ nhỡ anh quên em thật thì biết làm sao? Có đôi lúc em muốn dùng người thứ 3 để chọc tức anh, để “bẫy” anh phải phát điên lên hoặc ức chế đến mức biểu lộ với em thứ cảm xúc thật của mình. 
Nhưng bây giờ kiếm đâu ra người thứ 3 ấy khi mà em đã chối từ họ trước khi gặp anh và xua đuổi họ khi vừa gặp anh dù mới chỉ là yêu anh trong ý nghĩ?

Cái thứ tình cảm không định nghĩa được này, nó làm em ngộp thở, khó chịu, mặc cảm, xấu hổ, thấp thỏm, lo âu. Nó khiến em mơ mộng và làm hỏng nhiều thứ. Còn anh vẫn cứ điềm tĩnh như thế, nhận được nhiều sự quý mến từ mọi người như thế và thỉnh thoảng, em thấy anh thật… đáng ghét trong mắt mình như thế!

Đến bao giờ anh sẽ nói yêu em? Hay chỉ là thứ cảm xúc mơ hồ từ em?

Nếu không phải em thì sẽ có người con gái khác nhưng nếu không phải em, sẽ là một thiếu sót lớn trong cuộc đời anh đấy!

Này anh, em có thể chờ, nhưng xin đừng thử thách em quá lâu ...



Read more: http://tapchi.guu.vn/myguu/pjn.nhok/em-anh-va-chung-ta-U4wmhjuomPupP.html#ixzz34JAttNTU

Thứ Năm, 5 tháng 6, 2014

Lòng buồn ...



[Chiều cty, nhạc Jimmy Nguyễn văng vẳng, lòng buồn]



"Tôi bỗng thấy tim mình thua quán trọ
Người náu nương không đủ để tròn đêm
Những yêu thương trườn khỏi cánh tay mềm
Và năm tháng gọi nhau bằng nỗi nhớ.

Này lòng hỡi rủ nhau buồn chút nữa
Khi niềm vui len lén bỏ đi rồi
Những mảnh tình tàn vụn tả tơi rơi
Nghe tuyệt vọng vẫy vùng rươm rướm máu.

Tôi vẽ gió cho hồn mình giông bão
Vẽ vòng tròn số phận chạy vòng quanh
Vẽ hoàng hôn theo bóng tối song hành
Bỏ trơ trọi lũ hạc chiều ngơ ngác.

Môi khô khốc bao vết sầu sa mạc
Dấu hôn kia không hằn nổi đôi lần
Chẳng nơi nào gió có thể dừng chân
Tôi giãy giụa... Và tôi chờ tan biến...

Tôi khất thực mà tình thì hà tiện
Chẳng cho tôi chút ân ái mang về
Trong veo nào gạn được những đam mê?


Tôi đứng dậy vịn tim mình – khép cửa..."


Thứ Hai, 2 tháng 6, 2014



"Càng lớn lên, lòng can đảm để yêu một người bất chấp tất cả càng giảm dần... "


Chông chênh mưa ...



[Cửa sổ quán trà sữa cúp điện ngày mưa giông cuối tuần]



"Những ngày thành phố đầy mưa
Lòng cũng đầy khoảng trống
Tim chật chội những ngôn từ sáo rỗng
Muốn hỏi han nhưng chợt nghĩ là thừa...

Sự quan tâm biết nói thế nào cho vừa
Khi hàng vạn ngữ từ cũng chợt thấy mình bất lực
Bao nhiêu lời cho đủ...
Gói tròn vẹn yêu thương?

Có những điều cứ ngỡ nhẹ như sương
Phút chốc lại ghì níu tâm hồn thành nặng trĩu
Có những lời muốn nói, nhưng liệu có ai muốn hiểu
Tim đầy, ngôn từ cạn, oà vỡ chông chênh.

Biết làm gì khi lòng trĩu nặng thêm
Điều cần hiểu, không phải cứ nói ra thì sẽ được hiểu
Những ngày thành phố đầy mưa
Đong không đầy nỗi nhớ..."


Chủ Nhật, 1 tháng 6, 2014



Mình
Đang không có được vui đâu đó!
Grừ grừ gràw gràwwwwwwwwwwwwwwwwwwwwwwwww!!!