"Vậy nên vẫn cứ hoang đường...
Đi yêu một người đơn phương
Dù mai sau chẳng chung đường
Vẫn còn lại tình thương đó
Đoạn đường ai bỏ ai đi.
Đèn đường xanh đỏ phân ly.
Dừng lại hay bước tiếp đi chẳng để làm chi.." - Buồn Làm Sao Buông
[Mấy chậu hoa tàn sót lại sau Event]
Em là dạng con gái không dễ bị thu hút, vì lí trí em luôn mạnh hơn những tình cảm mông lung. Còn anh chắc chắn từng trải qua vài mối tình nào đó, lẽ dĩ nhiên. Em không biết rõ ràng mọi thứ và cũng không hề muốn tìm hiểu sâu hơn bởi em cảm giác mình nhói lên 1 nhịp mỗi khi anh bâng quơ nhắc đến những người xưa cũ ấy. Em chỉ biết được rằng đã từng có những người con gái đi ngang cuộc đời anh.
Những người xưa cũ đã đi qua, em không thể khống chế cảm xúc bản thân mình, nhưng em có thể chọn cách không chạm vào và luôn phớt qua những lời nói vu vơ ấy, nhưng đôi lúc với những đồng nghiệp, xinh xắn, dịu hiền, đáng yêu, đơn giản, em cũng có chút hờn ghen. Những lúc đó em cảm thấy mình thật dở hơi, thấy mình sao mà giống mấy con bé phản diện xấu xa hoang đường trong mấy bộ phim tình cảm lê thê. Em tự mỉm cười mình, tự chấn chỉnh, tự xua đuổi cảm giác xấu xa ấy.
Lúc đó, em tự hỏi, thứ tình cảm trong em với anh là gì?
Những giấc mơ nửa đêm về sáng, ý nghĩ đầu tiên khi thức dậy, ý nghĩ sau cùng trước khi nhắm mắt chìm vào đêm, không là tất cả, nhưng anh luôn chiếm phần nhiều nhất.
Anh đi đâu đó khỏi văn phòng, em nhớ anh.
Ngồi cạnh anh, em cũng cảm thấy nhớ anh.
Nghe triền miền những bài hát trữ tình. Em phải làm sao với thứ cảm xúc này. Em đã không nghĩ mình yêu dễ dàng đến thế. Anh chẳng giống như những hoàng tử trong các câu chuyện của em, thậm chí là khác rất xa với hình mẫu em tưởng tượng, cũng phạm hầu hết những điều - không - được - phép - tồn - tại ở 1 người con trai em muốn ở cạnh. Vậy từ khi nào anh bước vào cuộc đời em như thế?
Còn với anh, em là gì?
Một mức độ nào đó, em đủ nhạy cảm để biết anh cũng dành chút tình cảm cho mình. Nhưng dường như đó là chưa đủ để anh có thể nói thành lời? Đó là sự mơ hồ? Đó là kết quả của những tan vỡ trước và anh không muốn chuốc thêm một lần tổn thương nào nữa khi mà những biểu hiện của em vẫn còn xa lạ với anh? Nghĩa là em sẽ phải là người tỏ tình trước? Hay là kiên nhẫn đợi anh? Hoặc đó chỉ là tình cảm đơn phương mà em tự huyễn hoặc mình nó đang tồn tại?
Phức tạp quá! Nhưng nếu mà anh không đủ dũng cảm để nói với em những gì cần nói, anh chắc không phải là mẫu đàn ông em thực sự cần rồi. Thật đấy ...
Lúc khác em lại nghĩ em nên là người chủ động, nhưng rồi em được biết 80% con gái mà tỏ tình thì sẽ cầm chắc phần thắng trong tay. Bởi vậy, với một người đã lung lay một chút vì em, có thể em sẽ thắng. Nhưng khi nghĩ đến anh, bất giác trong em lại vô cùng lo sợ.
Phải chăng khi em nói ra trước, em sẽ vĩnh viễn là kẻ thua cuộc trước anh?
Tự dưng em lại nghĩ, thà làm kẻ bị động còn cảm thấy an tâm, hạnh phúc hơn gấp trăm ngàn lần. Ít ra em còn có thể sống trong cái sự huyễn tưởng của chính mình, không thất vọng, không đau đớn, không nghe những lời cay đắng mà rất - có - thể sẽ nhận được từ anh.
Hoặc là phải thật sự tin rằng, những gì mà qua lời nói, ánh mắt, hành động em vốn nghĩ anh dành cho mình thật ra chỉ đơn giản là cơn ảo mộng của em. Rằng anh dành cho nó tất cả mọi người, không ngoại trừ bất kì ai. Và em, đứa con gái luôn rất tự tin vào bản thân mình, thật sự không hề có chút đặc biệt nào đối với anh, không hề có bất kì 1 chút nào.
Từ bao giờ, em trở thành một đứa con gái nhút nhát và luôn lo sợ đến mức độ như thế?
Nếu không phải vì thế thì có lẽ đến giờ em đã nhận lời rất nhiều người. Có lẽ ...
Có đôi lúc em lại tin rằng anh thật sự dành tình cảm cho em, em cảm thấy sốt ruột lắm vì tại sao anh chưa nói với mình? Có đôi lúc em muốn đi thật xa, xa anh để anh cảm thấy hối tiếc, nhưng rồi lại sợ nhỡ anh quên em thật thì biết làm sao? Có đôi lúc em muốn dùng người thứ 3 để chọc tức anh, để “bẫy” anh phải phát điên lên hoặc ức chế đến mức biểu lộ với em thứ cảm xúc thật của mình.
Tự dưng em lại nghĩ, thà làm kẻ bị động còn cảm thấy an tâm, hạnh phúc hơn gấp trăm ngàn lần. Ít ra em còn có thể sống trong cái sự huyễn tưởng của chính mình, không thất vọng, không đau đớn, không nghe những lời cay đắng mà rất - có - thể sẽ nhận được từ anh.
Hoặc là phải thật sự tin rằng, những gì mà qua lời nói, ánh mắt, hành động em vốn nghĩ anh dành cho mình thật ra chỉ đơn giản là cơn ảo mộng của em. Rằng anh dành cho nó tất cả mọi người, không ngoại trừ bất kì ai. Và em, đứa con gái luôn rất tự tin vào bản thân mình, thật sự không hề có chút đặc biệt nào đối với anh, không hề có bất kì 1 chút nào.
Từ bao giờ, em trở thành một đứa con gái nhút nhát và luôn lo sợ đến mức độ như thế?
Nếu không phải vì thế thì có lẽ đến giờ em đã nhận lời rất nhiều người. Có lẽ ...
Có đôi lúc em lại tin rằng anh thật sự dành tình cảm cho em, em cảm thấy sốt ruột lắm vì tại sao anh chưa nói với mình? Có đôi lúc em muốn đi thật xa, xa anh để anh cảm thấy hối tiếc, nhưng rồi lại sợ nhỡ anh quên em thật thì biết làm sao? Có đôi lúc em muốn dùng người thứ 3 để chọc tức anh, để “bẫy” anh phải phát điên lên hoặc ức chế đến mức biểu lộ với em thứ cảm xúc thật của mình.
Nhưng bây giờ kiếm đâu ra người thứ 3 ấy khi mà em đã chối từ họ trước khi gặp anh và xua đuổi họ khi vừa gặp anh dù mới chỉ là yêu anh trong ý nghĩ?
Cái thứ tình cảm không định nghĩa được này, nó làm em ngộp thở, khó chịu, mặc cảm, xấu hổ, thấp thỏm, lo âu. Nó khiến em mơ mộng và làm hỏng nhiều thứ. Còn anh vẫn cứ điềm tĩnh như thế, nhận được nhiều sự quý mến từ mọi người như thế và thỉnh thoảng, em thấy anh thật… đáng ghét trong mắt mình như thế!
Đến bao giờ anh sẽ nói yêu em? Hay chỉ là thứ cảm xúc mơ hồ từ em?
Nếu không phải em thì sẽ có người con gái khác nhưng nếu không phải em, sẽ là một thiếu sót lớn trong cuộc đời anh đấy!
Này anh, em có thể chờ, nhưng xin đừng thử thách em quá lâu ...
Read more: http://tapchi.guu.vn/myguu/pjn.nhok/em-anh-va-chung-ta-U4wmhjuomPupP.html#ixzz34JAttNTU
Cái thứ tình cảm không định nghĩa được này, nó làm em ngộp thở, khó chịu, mặc cảm, xấu hổ, thấp thỏm, lo âu. Nó khiến em mơ mộng và làm hỏng nhiều thứ. Còn anh vẫn cứ điềm tĩnh như thế, nhận được nhiều sự quý mến từ mọi người như thế và thỉnh thoảng, em thấy anh thật… đáng ghét trong mắt mình như thế!
Đến bao giờ anh sẽ nói yêu em? Hay chỉ là thứ cảm xúc mơ hồ từ em?
Nếu không phải em thì sẽ có người con gái khác nhưng nếu không phải em, sẽ là một thiếu sót lớn trong cuộc đời anh đấy!
Này anh, em có thể chờ, nhưng xin đừng thử thách em quá lâu ...
Read more: http://tapchi.guu.vn/myguu/pjn.nhok/em-anh-va-chung-ta-U4wmhjuomPupP.html#ixzz34JAttNTU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét