Thứ Tư, 25 tháng 6, 2014

Cố ...


"ta cứ hôn cứ hôn thật lâu 

càng hôn em thấy như mới đang bắt đầu

mong dài nữa phần đời để yêu

để hôn em đến khi chúng ta tan hết "
- [Chiều, nụ hôn và những điều khác - Nguyên Hà]



[Một trong những buổi chiều bình yên trong đời]


Cuộc đời của em là gì, khi mà em cứ phải làm tổn thương quá nhiều người đi ngang qua mình.
Nhưng ngay cả bản thân mình, em cũng đâu đủ sức bảo vệ nó tránh khỏi những tổn thương ?
...
Cố gắng!
Bản thân em rất muốn cố gắng, vì những gì mình muốn nắm giữ, vì những gì mình thấy thật sự cần thiết, vì những gì mình không muốn vuột mấy.
Nhưng bản chất của cố gắng là gì, em không biết ... 
Em biết rõ cơ hội chỉ là do bản thân mình tự tạo ra mà thôi. 
Nhưng, cách để tạo ra cơ hội, em lại không biết.
Em cảm thấy mình như người hành khất đi lạc trong đêm đen mịt mù, nhưng lại cố chấp không muốn bỏ cuộc.
Em cảm thấy, tình cảm trong lòng mình đã đủ lớn để phải nắm lấy, phải giữ lại, phải cố gắng cho những điều cảm xúc mình đang vẽ ra rất rõ ràng.
Nhưng thật ra, em nên làm sao? Em nên đi con đường nào khi tất cả đều mịt mờ như màn đêm vậy???
...
[Anh à, em chỉ cần 1 cái nắm tay thôi] ... 




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét