Bỗng dưng muốn trốn tránh mọi âm thanh nhốn nháo xung quanh, nhắm mắt trùm chăn và tự nhủ lòng mình vẫn còn niềm kiêu hãnh.
...
Con gái mạnh mẽ quá, cho ai xem?
Khi mà người ta dựa vào cái mạnh mẽ của mình mà chà đạp, giày xéo, em còn mạnh mẽ cho ai xem?
[Những ngày thèm biển đến điên cuồng]
Có những lúc em mệt nhoài đến mức ko còn muốn cất lên bất kì một thanh âm nào nữa.
Không còn muốn phân bua.
Không còn muốn giải thích.
Không còn muốn tìm hiểu xem từ đâu mà em bị đẩy vào tình cảnh đó.
Không còn muốn níu lấy mà nói rằng, ko, em không phải là người như thế.
...
Chỉ là, đột ngột em cảm thấy mình như bị rút cạn hoàn toàn sức lực của mình.
Chỉ là, em thấy xung quanh tối sầm lại, tựa như bị rơi thỏm xuống 1 vùng ko gian nào đó đen ngòm và xa mờ.
Chỉ là, em cảm thấy mọi thứ trước mắt như 1 thước phim trắng đen ko âm xa lạ.
Chỉ là, em nhận ra rằng, đủ rồi, mình không cần phải cố gắng, không cần phải cố chấp nữa.
Chỉ là, em buông xuôi!
...
Em chỉ còn biết tự cười mình.
Con gái như em, luôn gồng mình lên để mạnh mẽ, để không ai tổn thương mình.
Nhưng cuối cùng rồi mới nhận ra, chính vì cái vẻ mạnh mẽ của mình, mà người ta càng cay đắng với mình hơn.
Chính vì cái vẻ mạnh mẽ của mình, mà người ta có thể đâm vào lòng mình những vết cắt rất sâu, rồi phủi tay như không có điều gì tồn tại.
Con gái như em, cuối cùng vẫn phải gồng mình lên mạnh mẽ, là vì điều gì, là vì điều gì, hở em?
...
Em bây giờ, chỉ còn muốn nhắm mắt lại, khép tim đi.
Em bây giờ, thấy yêu thương trong lòng thật ra chỉ như là cơn gió...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét