Thứ Hai, 15 tháng 12, 2014


Có một giây phút nào đó thoảng hoặc thoáng qua, tôi tự dưng lại điên cuồng thèm viết, thèm được lướt tay trên dãy bàn phím lộp cộp gõ những dòng khô cứng. Nhưng những con chữ vô thức đó, dường như sinh ra là để xoa dịu những nổi đau hụt hơi trong chính tâm hồn tôi, nơi mà không ai có thể chạm đến được.

Những ngày tháng 12 đầy gió và nước mắt. Tôi sinh ra vào cái mùa mà người ấm người lạnh, người hạnh phúc người cô đơn, người cười người khóc hiện rõ như một sự phân hóa xã hội sâu sắc như thế.

Nhưng với bản thân mình, những ngày tháng 12 ấy, tôi lại rơi tõm vào một hố cảm xúc không tên. Tôi không biết mình buồn hay vui, mình ấm áp hay lạnh giá, mình cô độc hay hạnh phúc. Mơ hồ tựa như tôi đang là một bản thế của chính mình, sẽ bật dậy và sống thay bản thân mình những ngày cuối năm kì lạ, một bản thể trống rỗng và hao mòn.

Tôi luôn cố gắng tìm kiếm, cố gắng dừng lại hoặc bước những bước thật chậm để tìm hiểu rõ những gì phủ lên bản thân mình vào những tháng 12 như thế, Nhưng mỗi bước chân luôn khiến tôi hụt hơi, đưa bàn tay mình ra trong đêm vắng lạnh lại khiên tôi đuối sức, và mỗi hơi thở cũng trở nên nặng nề như thể nó vốn không thuộc tầm điều khiển của bản thể này.
Dù mỗi sáng thức dậy trong căn phòng vắng lạnh hơi người, uể oải ngồi dậy, uể oải lao ra đường hòa mình vào dòng người tấp nập đến công ty, ngoài trừ những hơi lạnh gió mùa len lỏi vào những kẻ rất nhỏ trong không khí, tuyệt nhiên không có bất kì điều gì khác.




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét