Thứ Hai, 8 tháng 12, 2014

Cá chỉ có thể chết...
















Em muốn nuôi một con gì đó trong phòng quá. Đặt tên nó là Biển, để Biển luôn ở cạnh em, em không cần cứ buồn, mệt lại nhớ về Biển, cứ phải tương tư Biển mãi rồi lâu lâu điên khùng ôm xe lao đi tìm.


Nhưng em không có thời gian, cứ đi đi suốt thôi. Nên mấy lần trên đường về nhà đi ngang mấy xe bán cá vàng em cứ ngoái nhìn hoài. Có lẽ, em sẽ lại nuôi một con, ở nhà. Một con cá nhỏ chỉ bơi qua bơi lại trong hồ. Chỉ ăn có vài hạt thức ăn cho cá. Em đi làm từ sáng đến tối, nó có thể ở nhà một mình. Em không quan tâm tới nó cũng không sao vì 3 giây sau nó cũng chẳng nhớ ra em là ai.


Bạn nhìn em rồi thở dài. Em sợ cô đơn đến thế sao?


Em không biết có nên thở dài cùng với bạn không. Thực ra, em chỉ đang cố nói với bạn rằng. Không phải tại em quá bận, mà chỉ vì em quá ích kỷ để có thể quan tâm chăm sóc đến một ai đó, điều gì đó khác. Em quá hờ hững để có thể vuốt ve ôm ấp một con vật mỗi khi về nhà.


Và vì em sợ những thứ đến với em một ngày nào đó đều sẽ ra đi.


Chó mèo đều có thể bỏ đi. Chim mở lồng đều sẽ bay mất. Chỉ có cá sẽ chẳng bao giờ đi đâu được. Dù bể cá có vỡ.


Cá không thể ra đi.


Cá chỉ có thể chết.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét