"Chúng ta trở về trên những con đường với một tiềm thức giấu sẵn nỗi cô đơn
Những cơn mưa đêm giăng kín
Những cơn gió mùa lạnh buốt...
Và ngôi nhà thì vẫn luôn chong đèn chờ sáng
Như thói quen mỗi ngày"...
[28.01.14]
...
Không hiểu là do ở đất SG mình chưa bao giờ chú ý đến hoàng hôn, hay thật sự là vậy mà lúc nào về cũng cảm thấy hoàng hôn ở nơi này rất đỏ.
Đỏ rực 1 màu ánh lên mặt sông, mặt biển vào mỗi buổi chiều. Từ buổi chiều của 1 ngày rất xưa cho đến bây giờ vẫn thế.
Chưa lúc nào thay đổi. Dù cuộc sống hay bản thân mình có thay đổi đến bao nhiêu.
...
Trái với khung cảnh luôn in đậm trong tâm trí đó của mình thì ngôi nhà mình bao giờ cũng có thay đổi :(
Mỗi lần về lại thấy ba đã sửa sang, đã thay cái này lắp cái kia. Cứ như đang cố gắng xóa bỏ hết mọi kí ức cùa mình trong căn nhà đó.
Cả ba mẹ cũng ko còn như ngày xưa.
Có lẽ khi hoàn cảnh sống thay đổi, con người ta tự khắc cũng khác đi.
Nhưng tình yêu thương thì vẫn thế, như vậy chắc là đủ rồi
...
Cũng vì gia đình này, mà sự yêu thương trong lòng mình luôn bị ám ảnh bởi 2 từ mãi mãi.
Rõ ràng 2 người đều nóng tính, đều khắc khe như nhau vậy mà lại luôn bên nhau bình thản nhẹ nhàng như vậy, thứ tình yêu ấy, liệu mình có thể có được không?
...
...
...
Mẹ nói rằng cậu về có ghé nhà rồi mới ra đảo.
Rằng cậu gầy và đen đi nhiều, có vẻ đã trải qua nhiều khó khăn gian khổ lắm. Còn tôi thì chỉ đáp trả được bằng 1 nụ cười. Còn ba thì vẫn nhìn tôi bằng cái nhìn dò xét.
Tôi không hỏi cậu có kể gì về cuộc sống của cậu ko, cũng ko hỏi làm sao để liên lạc với cậu.
Tôi không có bất kì câu hỏi nào về cậu. Ko phải vì sợ ba tôi lại nghi ngờ và hỏi han, la mắng, mà tôi biết, khi mùa mưa đến, cậu sẽ lại xuất hiện trước mặt tôi.
...
Đã rất nhiều mùa mưa kể từ ngày cậu ra đi, khỏi vùng biển mà cậu luôn yêu thương và đặt nhiều mơ ước. Nhưng năm nào cũng vậy, khi những cơn mưa hè bắt đầu day dẳng và ướt đẫm thì cậu lại tìm đến tôi.
Điều đó gần như trở thành 1 một ước hẹn ngầm dù không ai nói ra.
Tôi luôn mong 1 ngày nào đó, có 1 mùa mưa trôi qua mà cậu không tìm ra tôi nữa, không đến trước mặt tôi mỉm cười và hỏi tôi có hạnh phúc ko. Vì 1 khi cậu còn nhớ đến tôi, vẫn bất chấp mọi thứ tìm tôi, là cậu vẫn còn chìm trong những đau khổ của ngày cũ.
...
Năm nay cậu đã đi được thêm 1 bước để chấp nhận mọi thứ.
Cậu đã quay về căn nhà thật sự của cậu, vùng biển trong trí nhớ của cậu.
Vậy tôi có thể tin rằng, 1 ngày nào đó cậu và tôi sẽ có thể đối diện nhau, không phải vào 1 mùa mưa không?
...
Sống tốt nhé, em trai tôi :) Ước vọng của tôi dành cho cậu, chỉ có thể đến đó mà thôi ...
...
...
...
Cứ mỗi khi trở về là lại bắt đầu nhớ và sắp xếp lại từng chuyện ở trên SG.
Nhưng lần này lại thấy mọi thứ hỗn độn thành 1 mớ.
Chắc là ổn định tâm trạng vài hôm sẽ tốt hơn.
...
Những cơn gió mùa lạnh buốt...
Và ngôi nhà thì vẫn luôn chong đèn chờ sáng
Như thói quen mỗi ngày"...
[28.01.14]
...
Không hiểu là do ở đất SG mình chưa bao giờ chú ý đến hoàng hôn, hay thật sự là vậy mà lúc nào về cũng cảm thấy hoàng hôn ở nơi này rất đỏ.
Đỏ rực 1 màu ánh lên mặt sông, mặt biển vào mỗi buổi chiều. Từ buổi chiều của 1 ngày rất xưa cho đến bây giờ vẫn thế.
Chưa lúc nào thay đổi. Dù cuộc sống hay bản thân mình có thay đổi đến bao nhiêu.
...
Trái với khung cảnh luôn in đậm trong tâm trí đó của mình thì ngôi nhà mình bao giờ cũng có thay đổi :(
Mỗi lần về lại thấy ba đã sửa sang, đã thay cái này lắp cái kia. Cứ như đang cố gắng xóa bỏ hết mọi kí ức cùa mình trong căn nhà đó.
Cả ba mẹ cũng ko còn như ngày xưa.
Có lẽ khi hoàn cảnh sống thay đổi, con người ta tự khắc cũng khác đi.
Nhưng tình yêu thương thì vẫn thế, như vậy chắc là đủ rồi
...
Cũng vì gia đình này, mà sự yêu thương trong lòng mình luôn bị ám ảnh bởi 2 từ mãi mãi.
Rõ ràng 2 người đều nóng tính, đều khắc khe như nhau vậy mà lại luôn bên nhau bình thản nhẹ nhàng như vậy, thứ tình yêu ấy, liệu mình có thể có được không?
...
...
...
Mẹ nói rằng cậu về có ghé nhà rồi mới ra đảo.
Rằng cậu gầy và đen đi nhiều, có vẻ đã trải qua nhiều khó khăn gian khổ lắm. Còn tôi thì chỉ đáp trả được bằng 1 nụ cười. Còn ba thì vẫn nhìn tôi bằng cái nhìn dò xét.
Tôi không hỏi cậu có kể gì về cuộc sống của cậu ko, cũng ko hỏi làm sao để liên lạc với cậu.
Tôi không có bất kì câu hỏi nào về cậu. Ko phải vì sợ ba tôi lại nghi ngờ và hỏi han, la mắng, mà tôi biết, khi mùa mưa đến, cậu sẽ lại xuất hiện trước mặt tôi.
...
Đã rất nhiều mùa mưa kể từ ngày cậu ra đi, khỏi vùng biển mà cậu luôn yêu thương và đặt nhiều mơ ước. Nhưng năm nào cũng vậy, khi những cơn mưa hè bắt đầu day dẳng và ướt đẫm thì cậu lại tìm đến tôi.
Điều đó gần như trở thành 1 một ước hẹn ngầm dù không ai nói ra.
Tôi luôn mong 1 ngày nào đó, có 1 mùa mưa trôi qua mà cậu không tìm ra tôi nữa, không đến trước mặt tôi mỉm cười và hỏi tôi có hạnh phúc ko. Vì 1 khi cậu còn nhớ đến tôi, vẫn bất chấp mọi thứ tìm tôi, là cậu vẫn còn chìm trong những đau khổ của ngày cũ.
...
Năm nay cậu đã đi được thêm 1 bước để chấp nhận mọi thứ.
Cậu đã quay về căn nhà thật sự của cậu, vùng biển trong trí nhớ của cậu.
Vậy tôi có thể tin rằng, 1 ngày nào đó cậu và tôi sẽ có thể đối diện nhau, không phải vào 1 mùa mưa không?
...
Sống tốt nhé, em trai tôi :) Ước vọng của tôi dành cho cậu, chỉ có thể đến đó mà thôi ...
...
...
...
Cứ mỗi khi trở về là lại bắt đầu nhớ và sắp xếp lại từng chuyện ở trên SG.
Nhưng lần này lại thấy mọi thứ hỗn độn thành 1 mớ.
Chắc là ổn định tâm trạng vài hôm sẽ tốt hơn.
...