"Đã có những buổi chiều, chúng ta ngồi đó giữa ngày tháng ồn ào
Bỗng sợ trong tim mình tắt đi một ánh lửa
Bỗng sợ người mình đang yêu thương từ chối làm điểm tựa
Bỗng sợ bước chân đã không còn thuộc về mình nữa
Bỗng sợ mình thấy bình thường khi mình nghiệt ngã
Như bao người?
Chúng ta ngồi đó, giữa những buổi chiều, tìm kiếm một niềm vui
Khi không biết trong lòng hình hài của niềm vui giờ đã như thế nào để giữ lấy
Mất mát thật nhiều hay hạnh phúc thật nhiều đều làm con người ta sợ hãi
Sợ cuộc đời quá nhẫn tâm hay ưu ái
Mình sẽ không thể bình yên?"
Bỗng sợ người mình đang yêu thương từ chối làm điểm tựa
Bỗng sợ bước chân đã không còn thuộc về mình nữa
Bỗng sợ mình thấy bình thường khi mình nghiệt ngã
Như bao người?
Chúng ta ngồi đó, giữa những buổi chiều, tìm kiếm một niềm vui
Khi không biết trong lòng hình hài của niềm vui giờ đã như thế nào để giữ lấy
Mất mát thật nhiều hay hạnh phúc thật nhiều đều làm con người ta sợ hãi
Sợ cuộc đời quá nhẫn tâm hay ưu ái
Mình sẽ không thể bình yên?"
...
[19.01.14]
...
Dư vị của một ngày mưa ngập tràn trong 1 ngày gió nổi.
...
Có những khoảng khắc mình mong muốn quên đi, nhưng nó như 1 nổi ám ảnh dai dẳng chẳng thể nào xóa mờ được.
Có lúc, mình đặt nó vào 1 ngăn kéo, rồi cố tình vứt chìa khóa đi, nhủ bụng bảo dạ yên lòng rằng nó đã biến mất, chẳng thể nào bung ra mà vồ lấy, chẳng thể nào thành hình mà xuất hiện. Vậy mà, vô tình hữu ý khi mọi thứ trên đời đều là cái vòng tròn xoay, vứt đi thì trở lại.
Có cách nào để chạy trốn được một quá khứ mình luôn mong muốn nó hãy ngủ yên?
...
Cảm giác thật đến muốn bật khóc tấm tức.
Nhưng chợt nhận ra mình đã đi qua bao nhiều ngày nắng mưa, đã khóc đủ cho cả đời người, vậy nước mắt có còn ý nghĩa gì ko. Khi mà cả những người yêu thường mình cũng sẽ way lưng đi mỗi khi mình khóc.
Nhưng cái nhói trong tim thì có gì có thể xóa nhòa.
...
Làm người, đôi khi cười, đôi khi bình thường là thế, nhưng trong lòng thế nào đúng là chỉ riêng 1 mình mình có thể nhận biết, không 1 ai khác, dù đó có là ai.
Nhất là khi thời gian trôi qua với những chai sạn hình thành, thì những gì trong khóe mắt cũng chẳng phản chiếu được nổi u uất thật sự. Hay nên tự khen mình vì thật giỏi giấu đi mọi thứ dưới lớp mặt nạ kia đến mức mà cả ánh mắt cũng đôi khi được phong kín ?
...
Tự mình tạo ra cái vỏ bọc.
Tự mình cô đơn.
...
Đôi khi có những lời nói vô tâm nhỏ nhặt có thể giết chết hy vọng của 1 con người :)
...
Nói chung chả biết đang viết gì nữa.
...
Nói chung chả biết đang viết gì nữa.
Chỉ là muốn ngã xuống, vậy thôi...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét