Thứ Năm, 16 tháng 1, 2014

Sau nhớ nhung, tay em còn lại gì ?



"Chúng ta đã từng tuyệt vọng đến mức sợ cả những tiếng cười

Đến mức tự hỏi bản thân cần chi phải sống
Đến mức nhìn một chiếc lá rơi mà cũng ứa nước mắt
Đến mức đột nhiên muốn chưa hề gặp nhau trong một phần ký ức
Có lẽ người sẽ vui...?

Người đã bước đi với lựa chọn phó mặc mình cho cuộc đời
Phó mặc mùa đông ở trong tim vĩnh viễn
Phó mặc những giấc mơ chỉ luôn thấy mình chạy trốn
Phó mặc mái tóc từ nay chỉ còn tự mình chải buột
Phó mặc những ngày nóng sốt

Nằm và nhớ một đôi tay..."

...
[16.01.14]
...




...

Em lao vào cuộc sống, em lao vào tình yêu.
Em ngỡ cuộc sống màu xanh, tình yêu màu hồng. Ngỡ đời như tranh như nhạc, cho em tha hồ nhảy múa, vùng vẫy và hát ca.
Đời tạt vào em xô nước lạnh. Thất nghiệp, bị bỏ rơi, gia đình chỉ trích.
Em u sầu, em ôm nổi nhớ nhung hoài niệm về những thứ vĩnh viễn không quay lại và xù lông với cuộc sống của mình?
...
Cô bé à. Đời không đơn giản là đi qua 1 lần rồi không quay lại nữa!
Em bảo với tôi rằng, em sẽ không yêu.
Vì từng tế bào cảm xúc trong em đã dành trọn cho một người, rằng em đã yêu người đó đủ cả một đời. Ngoài tình yêu ra tim em trống, tay em lạnh, vai em gầy và em không cần gì trên đời nữa.
Em cuốn cuồng trong cơn loạn, em vùng vẫy trong nhung nhớ. Với em, người đã mất là người tuyệt vời, là người duy nhất, là trọn vẹn cả cuộc đời em.
Em khóc, em đau, em nhấn chìm mình trong cái cô đơn hoang tưởng em tự dựng lên cho mình khi từ chối yêu thương của tất cả mọi người xung quanh. Em gạt đi bàn tay nắm lấy kéo em ra khỏi bùn lầy, em từ chối mọi cơ hội đưa em trở về ánh sáng, em dùng nhớ nhung vây hãm và trốn trong đó, rằng đó là nơi dành cho em.
...
Cô bé à. Đời không phải câu chuyện hoàng tử công chúa để rồi chỉ sống bên nhau trọn đời mới là kết thúc viên mãn.
Em có biết cách lắng nghe ngọn gió, để biết những lời nói xung quanh đang thì thầm an ủi em, mong em có thể vượt qua mọi thứ?
Em có biết cách nhìn vào  nắng mai,để biết sau đêm đen luôn là ánh sáng, đêm rất dài, nhưng đêm cũng qua mau, ngày rất vội, nhưng rồi cũng sẽ đến. Hết đêm là ngày vẫn luôn như lẽ bất biến của thời gian?
Em có biết cách nhìn lại phía sau, để mìm cười rằng mình đã đi qua những ngày hạnh phúc, rằng tim mình từng có những hơi ấm bất tận, ấm đến tận lúc này?
Em có biết cách tự mình đứng lên, sau gục ngã là 1 cuộc hành trình, rất mới, rất lạ mà chỉ những người từng gục xuống mới có thể nhận ra?
Em có biết cách lắng nghe lòng mình, rằng nổi nhớ nhung kia có thật là nhớ nhung hay chỉ là cơn đau hoang tưởng?
...
Cô bé à. Hết đêm rồi sẽ là ngày. Không gì là mãi mãi nên cơn đau rồi sẽ qua.
Em đã đánh mất 1 cuộc tình, 1 cơ hội. Nhưng nổi nhớ nhung tuyệt vọng đang nhấn em chìm còn làm em mất nhiều hơn thế.
Đời người mấy ai bao dung với ai mãi được, mấy ai đợi chờ ai mãi được. Bạn bè không phải sinh ra để dành cho em, cuộc đời cũng không ai cho đi không cần nhận lại.
Bàn tay ấy em gạt đi,1 lần, 2 lần, 3 lần, rồi nó sẽ vĩnh viễn không chìa ra cho em cầm nữa.
Cơ hội ấy em từ bỏ, 1 lần, 2 lần, 3 lần, rồi em sẽ dùng hết cơ hội cả đời đến với em.
Tiếng gió, ánh nắng, tất cả rồi sẽ ít dần đi khi thời gian con người vốn hữu hạn. Em sống được bao  lâu với nỗi cô đơn và nhung nhớ mệt nhoài ?
...
Cô bé à. Trưởng thành là bước qua cô đơn, chứ không phải song hành cùng nó.
Em có quyền mãi mãi yêu một người đã bước qua cuộc đời em, nhưng em buồn hay nhung nhớ là chứng mình cho sự ích kỉ chiếm hữu, như đứa bé khóc ngày này qua ngày khác vì mất đi món đồ chơi yêu thích, nó không phải tình yêu.
Em có quyền giữ chỉ 1 bóng hình trong tim, nhưng gục ngã và đớn đau là chứng mình cho bất lực và hèn nhát, như kẻ 1 lần thua muôn nghìn lần sợ, nó không phải tình yêu.
Em có quyền khóc, quyền đau, quyên nhớ nhung khi đi ngang con đường cũ. Nhưng khóc mỗi ngày, đau 1 đời, đi mãi con đường cũ để níu kéo chút kỉ niệm, đó là nỗi ám ảnh, nó không phải tình yêu.
...
Cô bé à. Em có quyền sống theo cách của mình, không cần lời người khác. Nhưng hãy nhớ, chọn cách đó nghĩa là em đã khép lại cánh cửa cuối cùng của cuộc đời mình.
...
Tình yêu không cố tội, nỗi nhớ không có hình.
Đừng gán cho tình yêu làm em đau đớn, em gục ngã, em mệt nhoài.
Đừng gán cho nỗi nhớ màu bóng đêm, vị đắng chát và hình dáng ướt nhòe.
...
Sau nhớ nhung, tay em còn tương lai đang vẽ ... 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét