Thứ Ba, 29 tháng 4, 2014

[Vụn vặt ngày] 29/04/14




"Mỗi một con người đều có cho riêng mình một ký ức đã lỡ vay

không thể biết khi nào sẽ thôi ám ảnh

nên cứ để cuộc đời lo toan những đêm trời trở lạnh

mình sẽ gối đầu lên cánh tay người mình yêu thương thật chậm

rồi ngủ vùi…"





1. Con người là loại sinh vật yếu đuối và tàn nhẫn nhất.
Lúc bình thường vui vẻ thì tung tăng khắp nơi.
Đến khi yếu đuối mệt nhoài lại cứ muốn quay về nhà.
Dù đã dặn lòng bao  nhiêu lần, ko được nhẫn tâm như thế.
Mà có khác được đâu !!!

2. Bản tính của mình, vốn là đa đoan đa cảm.
Dễ dàng bị tổn thương vì 1 lời nói của bất kì ai, nhưng lại cũng dễ bỏ qua, dễ vui vẻ chỉ vì 1 cái gì đó nhỏ nhặt mà người ta cũng ko để ý đến.
Chả biết là dại hay khôn.
Nhưng thôi, cứ ngước lên bước tiếp được là đủ rồi.

3. Trái tim mình.
Thật ra làm bằng gì vậy ???

4. Dọn nhà!
Tuy chỉ là từ nhà trước ra nhà sau, nhưng trong lòng vẫn nuôi 1 cảm giác mất mát.
Đáng lẽ khi đi quá rất nhiều như thế, mình nên chai sạn đi, phải không?

5. Mai là quay về :)

6. Tự nhiên muốn được ngắm 1 đóa cẩm tú cầu ...



Thứ Hai, 28 tháng 4, 2014

Bơ vơ ...





"Con yếu lòng, con chỉ muốn khóc thôi
Thành phố này quá khác lạ, xa xôi với miền quê thôn dã
Đã rất nhiều lần con tự nhủ lòng mình
Ừ thôi
cố lên
Không sao cả
Phải mạnh mẽ đối đầu, vấp ngã tự đứng lên.

Nhưng mẹ à, con đã khóc nhiều đêm
Chốn đông người
Nhưng con tìm hoài không thấy một bờ vai mềm để tựa
Chỉ có những bon chen, tính toan giữa người với người làm con lo sợ
Con chỉ biết núp mình trong lớp vỏ cô đơn.

Con vẫn gắng thật nhiều để đối xử mọi người tốt hơn
Mong họ cũng như con, cũng quan tâm con khi con giận hờn buồn tủi
Nhưng biết làm sao khi chân thành đôi khi bị người đời hắt hủi
Để những thứ hẹp hòi mà gửi trao nhau.

Con nhớ nhà lắm, mẹ chẳng biết đâu
Con không biết mình sẽ mất bao lâu để quen với dòng đời bon chen vội vã
Đưa mắt nhìn quanh đâu đâu cũng là lạnh lùng, xa lạ
Con lại yếu lòng, con gục ngã mất mẹ ơi.

Con chỉ muốn xách va li, và lên tàu về mái nhà thôi
Về với mẹ cha,
với chiếc nôi thơ bé
Chẳng có lọc lừa, chỉ có tình thương dẫu chẳng nói ra nhưng vẫn âm thầm lặng lẽ
Giấc ngủ yên bình khi có mẹ chở che.

Con thấy bơ vơ giữa muôn nẻo bộn bề."

[Vụn vặt ngày] 28/04/14





1. Đủ thứ!
1 mớ người mình không ưa thì đeo bám ko buông, lẵng nhẵng lằng nhằng lảm nhảm!
Người mình thích thì ko có tình cảm, ko có gì với mình. Lại còn nghỉ mình là cái quái gì đó ko ra sao hết!
Người mình yêu thì nhảy vào pm xác nhận là đã không còn yêu, không còn cần, không gì nữa ... Dù chuyện xa nhau mình đã nói từ rất lâu rất lâu rất lâu rồi!
Cosplay thì bao lâu đã không làm bộ nào mà giờ cũng bị lôi ra mổ xè.
Việc thì cắm đầu làm còn không thấy hết!
Nhà thì bị cắt mạng do ko có rãnh giờ hành chính để đi đóng tiền!
Bạn bè thì chỉ giỏi gây chuyện!
Trên dưới như quần!!!

2. Lòng tin trong cuộc sống này, mong manh như sợi tóc thiếu protein.

3. Thiệt chứ muốn bỏ đi đâu đó thật xa thật xa kinh khủng.
Nói mình yếu đuối cũng được, trốn chạy cũng được, hèn nhát cũng được.
Nhưng cứ cái kiủ tùm lum thứ dập vào ầm ầm thế nào cũng có ngày đứt thần kinh não mà chết.

4. Note vào target năm nay nhất định phải đi Myanmar!

5. Khi tuyệt vọng cùng cực hay hạnh phúc tột cùng. Đều phải ghi khắc hết lại. Vì đó là vốn sống!!!

6. Thật ra thì mình chỉ đau vì những người mình coi là bạn luôn làm mình quá sức tổn thương ...



Thứ Năm, 24 tháng 4, 2014

[Vụn vặt ngày] - 25/04/14



"Hãy để chúng ta đưa nhau về trên đường vắng lặng im
vì nhìn thấy nhau còn hơn vạn lời nói
vì được xác tín niềm tin rằng chúng ta chưa bao giờ nông nổi
kể cả khi cần phải đánh đổi
một phần đời…

Hãy để chúng ta đưa nhau về

dù là tận xa xôi… "


[Nghiêm túc suy nghĩ về chuyện có nên bỏ cái cấu trúc Thơ + Hình+ Viết nhảm hay không vì thấy càng ngày 3 thứ chung bài càng hổng còn liên quan gì nhau! ]

[Hình mang đậm tính chất bị chụp lén]



1. Sáng ngồi nghe nhạc rất thảm mà hông biết sao tâm trạng cứ hưng phấn dần lên 1 cách xa rời bi kịch!
Chắc đầu óc cũng bắt đầu đến thời kì quá độ nỗi buồn.
Ừ thì dù sao mình cũng là tuýp người lạc quan bẩm sinh mà.
...
Bản thân còn điên điên hông hiểu nổi thế này thì kiếm người hiểu mình?
Bị điên!

2. Tự nhiên thấy mình mới bước bập bõm ra đời thôi.
Tự nhiên thấy mình còn đằng đẳng bao nhiêu năm để mà sống, mà học, mà đi, mà viết.
Tự nhiên thấy thích công việc viết mấy thứ linh dã man luôn !!!
Chắc đó là mục đích mình đến trái đất quá.

3.CHỜI ƠI TUI MUỐN TÓC TUI LÊN MÀO ĐỎ, LÀ MÀU ĐỎ ƠI LÀ ĐỎ CHỨ HÔNG PHẢI HOE HOE VÀNG VÀNG NÂU NÂU ĐỎ ĐỎ NHƯ BI GIỜ
 ...
Có mỗi chuyện muốn nhuộm tóc đỏ thôi mà mần wài hổng được là thế quái nào :((
Hổng lẽ giờ điên lên đi mua mấy tuýp nhuộm đỏ về đổ vô thao đút đầu zô vài tiếng chớ :(
...

4. Nói chung là sáng sớm lên cơn tâm thần phân liệt !

5. Bài đang nghe : http://www.nhaccuatui.com/bai-hat/phai-chi-luc-truoc-anh-sai-mrsiro.vwjZqEbdoIcI.html
Thật ra thì có 1 chút ko hiểu nó hát cái quái khỉ gì !
...


Thứ Tư, 23 tháng 4, 2014

Cần ai hay cần nhau ...



"Chỉ cần một bàn tay để nắm những yêu thương mà mình đã hiểu rõ
chỉ cần một bàn tay đã đủ niềm tin vào duyên nợ
chỉ cần một bàn tay cho ấm áp len vừa những kẽ hở
chỉ cần một bàn tay che chắn cho nhau một hơi thở

lúc khốn cùng…"






Một mình, em vẫn có thể làm được mọi thứ.

Đúng vậy, mọi thứ.

Như là tự lái xe gần 300km quay về vùng biển luôn thường trực trong tâm trí.
Như là tự sửa đồ lặt lặt trong nhà, tự bê thùng nước 20kg, tự thay con chuột bóng đèn, tự đi mua thuốc khi viêm xoang, đau bao tử hành hạ, tự quấn kín trong chăn khi trời đột nhiên lạnh quá, tự cuốc đất trồng cây,…
Em cũng có thể tự đi coi phim một mình, rồi tự xếp hàng mua nước.
Những ngày đẹp trời tự mua lấy vài nhánh hoa, tỉ mỉ cắm vào cái ly thủy tinh nho nhỏ, tự mỉm cười ngắm nhìn những bông hoa xinh đẹp mình yêu thích.
Những ngày cuối tuần ở nhà một mình tự nấu lấy bữa thịnh soạn, bày biện đẹp mắt rồi ngồi thưởng thức cùng với con mèo bông ôm cuộn len tím.
Thèm cảm giác mông mênh thì tự xách xe lên, tìm nơi nào đó cao cao rồi phóng tâm mắt ra xung quanh, bình yên nhỏ bé trước cuộc đời dài rộng, tự làm mình vui thích…

Chỉ là, cảm xúc thì sẽ khác, nếu như bên cạnh có người thương.

Sẽ khác…

Trong một đêm em chìm vào những cơn mơ và mộng mị.
Những ý niệm về “sống” và “sống hạnh phúc” bỗng nhiên hiển hiện rõ trong em, khi em thấy mình chơ vơ lạc lõng giữa một bên là vách đá dốc đứng gồ ghề, la liệt những đồ vật tâm linh kỳ dị, những bức tượng ma quái nằm trong hốc đá sâu hút đen ngòm, và một bên trống rỗng hoàn toàn, nhìn ngang chỉ thấy trời mây, và ngó xuống tít dưới sâu kia là biển đang vỗ mạnh vào những bờ đá làm trào lên bọt sóng xanh, chờ đợi, trên một con đường hẹp vừa đủ một chiếc xe đi, con đường lởm chởm đá nhỏ đá to, trơn trượt, chỉ chực chờ em một giây mất tinh thần hay lỏng tay là sẽ hất văng cả người và xe xuống lòng biển cả.

Sợ hãi là những gì em đã thấy. 
Bình tĩnh là điều duy nhất ngay lúc đó em có thể dùng để động viên mình. 
May mắn là chỉ là 1 cơn ác mộng, nhưng cảm giác thì tồi tệ. 
Mọi thứ sẽ rất khác, nếu như ngay lúc đó có một ai. 
Đó là dư vị đọng lại sau khi em đưa tay những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán mình lúc bừng tình giấc ...

Chúng ta được sinh ra và đặt cạnh nhau, không phải là để làm giúp cho nhau điều gì đó, mà là để mang lại cảm xúc cho nhau.

Không ai có thể tự làm cho mình hạnh phúc.
Dù vẫn có thể sống, tự chiều chuộng, tự thương yêu, tự mang đến cho mình những gì mình cho là tốt đẹp.

Cho dù em mạnh mẽ đến đâu thì cũng cần có một ai đó ở bên để chăm lo cho cảm xúc của mình.

Nhưng 1 "ai đó", không phải là "bất kì ai".
Nếu không có cảm xúc với nhau thì có bên nhau cũng chỉ là nỗi cô đơn của 2 con người xa lạ.
Nên đừng cho rằng em lúc nào cũng chỉ cần 1 người bên cạnh mình, lúc nào cũng cần được ai đó chiều chuộng yêu thương, rằng em quá cần hơi ấm nên sẵn sàng đón nhận tình cảm của bất kì ai đưa đến.
Đừng bảo với em rằng con gái thì có quyền dựa dẫm và yếu đuối.

Cảm xúc của con người, vốn dĩ luôn là một điều gì đó rất vô lí và  mông lung ... 




Thứ Hai, 21 tháng 4, 2014

Bước xuống, từ một cuộc đời





Bước xuống, từ một cuộc đời

một bước để xa rời thế giới nhỏ nhoi



Mặt đất này đã không còn đủ chỗ cho ký ức vẫn từng ngày đâm chồi


những yêu thương nhiều như bụi cát

gom góp bao tháng năm cũng không bằng một lần mất mát

người cười nhạt

vì rốt cuộc phải đến lúc đớn đau!



Mặt nước dài và rộng đủ cho người chìm sâu

tất cả những giác quan giờ đều nghe lạnh buốt

ánh sáng từ một con người chỉ có thể giữ cho một con người sống sót

nếu cô đơn là có thật

thì người đã từng không tin…



Ảo tưởng về thế giới là điều mà ai cũng cần khi lớn lên

nhìn thấy những cơn mưa với vòng tay rộng mở

bao dung cho mỗi vết thương tạo ra vệt máu đỏ

ngoại trừ vết thương đến từ nỗi nhớ

câm lặng ở trong tim…



Người bước xuống tìm dưới mặt nước một chút bình yên

lúc đôi tay biết mình đã ngạt thở

khó khăn lớn nhất của một con người khi đối mặt với nỗi sợ

hóa ra chỉ đơn giản là học cách thất hứa

với chính con người mình!



Người trả ánh sáng về nơi mà nó đã lung linh

thả trôi đời mình trong sâu thẳm

không cần van xin ai chỉ ra đâu là thân quen đâu là lạ lẫm

bắt đầu một đời sống

không còn nữa những thói quen…



Một bước, từ mặt nước trở lại với bóng tối đã lên đèn

rũ bỏ những âm thanh khiến người rơi nước mắt

vén tóc, xoa tay để biết chắc rằng mình cần phải khác

nhìn cuộc đời từ điều đơn giản nhất

rồi mới lo âu…



Bước xuống, từ một cuộc đời, để còn biết từ nay sẽ đi về đâu!

[Vụn vặt ngày] 21/04/14


"Còn bao lâu nữa mới đủ những ngon tay chen vào từng bàn tay
còn bao lâu nữa mới đủ cho cuộc đời yêu thương mình như vốn có
còn bao lâu nữa mới đủ duyên may cho những giấc mơ bé nhỏ
còn bao lâu nữa mới đủ bình minh bên một hiên nhà nhiều gió
còn bao lâu nữa mới được ngồi cạnh nhau?"






1. Vào mùa rồi, mà mong chờ mãi vẫn không thấy được 1 cơn mưa thật lớn.
Mình cũng biết tại sao lại mong chờ mưa, nhưng cứ thấy trông đợi.
Có lẽ đến khi có 1 cơn mưa thật lớn trút xuống, bản thân sẽ tự hiểu được điều đang mong chờ là gì :)

2. Tự nhiên thèm mùi khói thuốc vấn vít quanh.
Bao lâu rồi nhỉ ...

3. Mệt nhoài với những giới hạn.
Dù đó là những giới hạn mình tự đặt ra!

4. Dù thế nào, mình vẫn là đứa cố chấp mà thôi :)
Nên ko buông bỏ đâu, ít ra là trong lúc này ... 

Thứ Sáu, 18 tháng 4, 2014

[Vụn vặt ngày] 18/04/14



"Ta chấp nhận trả giá nhưng làm ơn đừng bắt những người khác trả giá dùm ta 
ta không chọn người này nên hãy để người này đừng ray rứt
đừng sống trong chịu đựng để bàn tay chết lạnh đi từng ngón
đừng thanh minh với cuộc đời rằng tình yêu đó bao dung là cần thiết
đừng mỉm cười khi lòng không muốn mỉm cười chút nào hết

có được không? "





1. Mình vốn dĩ đúng là đứa quá mức yếu lòng.
Dù biết rõ, nếu tiếp tục mềm lòng ko dứt khoát chỉ làm khổ cho người khác và mệt mỏi cho bản thân, Nhưng mình vẫn ko thể cứng cỏi lên mà quay mặt đi được.
Mình đang yếu lòng, hay mình đang tham lam, như lời ai đó nói?

2. Cảm giác 1 mình, phóng xe, lao vào màn đêm là 1 cảm giác rất nhói, rất lạnh, rất cô đơn.
Nhưng cho đến lúc này mình vẫn ko muốn san sẻ cảm giác đó cho ai cả.
Cảm giác tự do khi lướt mình đi.
Đừng ai chạm vào ...

3. Phía nào cũng là mông lung.
Phía nào mình cũng ko dứt khoát đi được.
Chiếc nhẫn vẫn cứ lăn tròn trong túi ... tình yêu vẫn cứ mãi loay hoay.

4. Thèm một hơi ấm ko thuộc về phía mình.

5. Muốn mưa thật to, thật to ...

Thứ Năm, 17 tháng 4, 2014

Sợ gì? Yêu đi !!!



...
[Cho 1 người bạn còn đang chui trong vỏ ốc vì sợ bị tình yêu ăn thịt ]
...




Thì ra, câu nói "để tiết kiệm tiền bạc và thời gian, chúng ta hãy yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên" không phải là không có lý. 
Và cũng không chỉ thế đâu, chúng ta còn tránh việc bị lãng phí cơ hội được yêu nữa - thứ cũng quan trọng không kém tiền bạc và thời gian, đúng không?

Càng so đo xét nét, càng cầm lên đặt xuống ta lại càng khó vừa lòng. 
Nếu chưa yêu thì tiếc người hiện tại. 
Nếu yêu luôn, lại sợ bỏ lỡ người đến sau tốt hơn rồi cũng lại tiếp tục phải ôm nuối tiếc. 
Sợ yêu vội thì mất giá, yêu nhanh thì bỏ nhanh. 
Không yêu không được mà có yêu cũng chẳng xong.
Cứ thế, cứ thế thì đến bao giờ mới được yêu?

Ai dám chắc lần lữa mãi thì sẽ tìm được người yêu tốt? 
Ai đảm bảo những người yêu nhau đi hết một vòng không biết tròn hay méo rồi sẽ về với nhau? 
Ai nói cứ vững tâm ngồi chờ là người kia sẽ quay lại? 
Ai nói chuyện mãi mãi đợi nhau là hiển nhiên và có thật? 

Trâu chậm uống nước đục,thế thôi!

Tình yêu là chuyện phải đúng thời điểm, không sai? 
Nhưng không dám bắt đầu thì ai biết được đó là sai hay đúng?

Chẳng có ai vừa sinh ra đã là của ai cả. "Cái gì là của mình nó sẽ mãi là của mình. Cái gì không là của mình chịu khó... cướp giật nó sẽ là của mình". 
Tôi không khuyên bạn làm kẻ thứ ba đáng nguyền rủa đi trộm cướp người yêu, phá hoại chuyện tình kẻ khác. Tôi chỉ muốn bạn chủ động mình mà yêu đi! Nghĩ gì lắm thế?

Sợ tổn thương à? Lãng nhách! 
Yêu mà chỉ cười, chỉ nói, chỉ vui thì đi xem xiếc thú có phải tiết kiệm nhiều thứ hơn không?

Sợ bị bỏ rơi? 
Bạn bao nhiêu tuổi rồi vậy? 
Đến hôn nhân được pháp luật thừa nhận người ta còn ngoại tình đầy rẫy rồi có quyền ly hôn. 
Đến một lúc nào đó, khi người ta không thể cưu mang được trái tim và tâm hồn bạn nữa, thì buông bỏ sẽ là điều dĩ nhiên. 
Cái chính nằm ở việc bạn có tự mình đứng dậy và độc lập được hay không chứ?

Bạn sợ gì nữa? 
Sợ tình yêu không thể đi đến được hôn nhân? 
Và những điều bạn mong không thể là một đám cưới? 
Hãy nhớ, chỉ nói yêu thôi, đừng nói yêu là cưới! 
Tình yêu và hôn nhân là những thứ khác hẳn nhau.

Và bạn sợ gì nữa, sợ người ta không yêu bạn đủ nhiều? Thếbạn yêu họ được bao nhiêu?

Và bạn còn sợ gì nữa, sợ mất thời gian, sợ sự nghiệp bị cản đường? Sợ cuộc sống mình sẽ bị xáo trộn? 
À thế thì bạn cứ ở giá thế đi!
Tôi không nói bạn yêu vội, yêu bừa. Càng không nói bạn bạ đâu yêu đó, ai đi qua khều nhẹ tay là đã đổ. 
Cái tôi muốn là bạn nghĩ ít thôi, dũng cảm mà yêu đi. 
Tình yêu không đợi nhau ngọt ngào như tiểu thuyết vẫn kể, lại càng không màu hồng như phim Hàn bạn vẫn xem đâu. 
Tình yêu cũng chẳng do ông trời nào cầm đầu hết, nó ở trong tay và sống trong tim bạn chứ ở đâu xa.

Thế nên là yêu đi! Sẵn sàng đánh cược, chấp nhận chịu thua!

Chủ Nhật, 13 tháng 4, 2014

Đi qua đi qua ...



[Về những người đi qua cuộc đời]




"Tinh cầu nhỏ bé, xoay quanh Mặt Trời 
Tinh cầu lặng lẽ, yêu không thành lời 

Từng người tình đã đi qua đi qua không có gì buồn hơn thế " - 
[ Tinh Cầu Cô Đơn ]
...






Tôi đã đi qua nhiều người, và nhiều người cũng đã đi qua tôi.

Cái chúng tôi trao nhau có những khi nhiều hơn một ánh mắt, dài hơn một con đường, hân hoan hơn cô dâu trong một lễ cưới và đau đớn hơn cả người bộ hành ảo tưởng về một dòng sông.

Có những người ở lại, và những người ra đi, có những người lại chỉ ngang qua như gió thoảng… 
Cái sự đến và đi, đôi khi ngỡ ngàng hơn chúng ta thường nghĩ. 
Cuộc đời con người vốn có nhiều cái giật mình, và một trong số đó là cái giật mình thảng thốt khi ta đánh rơi những cái vốn tin rằng sẽ mãi mãi bên cạnh. 
Người đời thường nói, chỉ đến khi mất đi, ta mới biết rằng mình đã có. 
Có lẽ vì vậy nên có những người đã được sắp xếp đến bên cuộc đời, chỉ để ta biết rằng cái giá của nuối tiếc chỉ được đánh cược trong một giây ta hờ hững.

Có những người tôi chọn đứng cạnh, và những người tôi rời bỏ (hay chọn bỏ rơi?). 
Tôi sống chưa đủ lâu, nhưng cuộc sống của những người trẻ tự cho mình quyền vấp váp tin rằng đã đủ để biết được ai là người xứng đáng để mình tin. 
Chọn lựa một ánh mắt trong hàng triệu ánh nhìn ta bắt gặp trên đường để đi cùng nhau chẳng phải một điều dễ, cớ gì để không học lấy cách mà nâng niu?

Nhưng cuộc đời vốn không giản dị như cách người này tặng người kia một viên kẹo đường, rồi mỉm cười tin rằng bây giờ và vĩnh viễn về sau trên môi luôn ngọt ngào đến thế. 
Đã qua rồi cái tuổi tin rằng chỉ cần mình sống tốt, và cuộc sống sẽ cười. 
Cái tốt của mình, còn phải đặt trong hàng ngàn cái tốt khác nữa, có khó quá hay không?

Để một người đi qua cuộc đời, suy cho cùng vẫn luôn là một điều đáng tiếc, dù họ có mang đến cho chúng ta điều tồi tệ thế nào đi chăng nữa. 
Một bàn chân đi qua, thì kỉ niệm vẫn còn đó, vết thương còn đó, nỗi buồn và cả niềm vui vẫn ở đó, dù thời gian có đi dài đến bao nhiêu…

Chỉ là nước mắt mặn thêm, niềm tin bé lại, và ánh nhìn cuộc sống chậm rãi hơn.

Có một ngày, một người quan trọng nào đó cũng sẽ rời bạn mà đi. 
Cái trách lòng người phụ bạc không nên là cái trách đầu tiên. 
Nếu muốn ăn năn, hãy tự nhắc đến cái nỗi vô tâm, rong chơi dài rộng của bản thân, dù là vì lý do gì đi nữa mà họ để bạn lại một mình. 
Cứ tự trách mình rằng sao không yêu cho đủ, sao không sống thật hết lòng… 
Không có niềm tin nào là không xứng đáng, chỉ là mình có đặt nhầm chỗ hay không?

Nhiều khi chỉ ước cái nỗi vô tâm nhỏ như hạt cát, cái sự bận tâm về những điều day dứt còn bé hơn nỗi vô tâm.

Trước sau, tôi đã khóc, đã cười, đã sống, đã ngất nhiều giữa những mối quan hệ.

Và rồi tôi lớn lên.

Tôi vẫn đang và sẽ vui, đang và sẽ buồn với những cái gặp mặt mà cuộc đời sắp xếp.

Chỉ mong rằng, người cần tôi, tôi đến, người tôi cần, đừng đi.


Thứ Bảy, 12 tháng 4, 2014

Nếu không muốn đi hết con đường



"Nếu không muốn đi hết con đường…
Thì nên dừng lại trước lúc kịp hoàng hôn
không ai bắt ta phải sống cuộc đời cho người khác
muôn triệu tình yêu có muôn triệu lần đích đến


làm ơn đi mà!


Khi ta khóc không cần ai lau nước mắt cho ta?
khi ta cười không cần ai chia sẻ?
cần một quãng đời tự do hơn là cần một hơi ấm mặc cả
hãy thử cắn chặt môi…

Giữa mùa đông đôi khi một cơn bão tuyết còn quí hơn một đốm lửa trong tim người
Giữa nỗi đau biết đâu lại tìm ra một sự bình yên khác
Giữa đêm đen cũng phải đến lúc tự ta làm ra ánh sáng
Giữa những ngày qua phố đôi khi cần một lần lạc bước

đi khỏi cuộc đời của mình…


Nếu không muốn đi hết con đường…
thì nên dừng lại, rồi bước đi một con đường khác bằng niềm tin
đừng bắt ta phải sống cho hạnh phúc của người khác

(khi hạnh phúc của ta chỉ là bề ngoài của những giọt nước mắt cay đắng
như một hạt mưa giữa trời nắng gắt…)

làm ơn đi mà!…

Làm ơn đi…

vẫn luôn có một người giang tay ôm chiếc bóng của ta
chờ tìm thấy một người trong đời thật
vẫn luôn có một người đau khi thấy ta hạnh phúc
mà vẫn tự đấm vào ngực mình khi biết ta đơn độc
nghiệt ngã đến tận cùng…

Không ai muốn mình sống mà chỉ được đứng bên cạnh đời người mình yêu thương
cũng chẳng ai muốn đày đọa mình trong mất mát
nhưng tình yêu nào cũng có cái giá xứng đáng…
sao không thử một lần đặt cược với trái tim?

Làm ơn đi mà…

vẫn luôn có một người chờ ta cùng thắp sáng trời đêm!"

[Vụn vặt ngày] 12/04/14



"Khi người ta còn trẻ 


Lòng như ô cửa sổ

Ôm biết bao là gió 

Ước có thể bỏ đi xa "




1. Đôi khi làm sai 1 điều gì đó, để có ai đó la mắng, thật sự nổi giận và la mắng.
Để biết sự tồn tại của mình, những gì mình làm, mình sống, mình hành động vẫn tồn tại trong mắt 1 ai đó.
Để biết rằng mình ko phải chỉ là 1 bóng hình vất vưởng trên thế gian ...

2. Ánh mắt anh sâu lắm.
Em chẳng biết trong đó nó chứa gì ...

3. Tự dưng thấy sợ những quãng đường dài.
Nhưng cũng không muốn sống vội vã quá
Có lẽ cứ nên lặng yên dành khoảng không cho mình thở trước đã ...

4. Sẽ từ từ, bản thân nhé ...

5. Mình chỉ muốn nh~ ai mình cho phép mới được đụng chạm với cuộc đời mình.
Ngoài ra tất cả đều làm mình thấy phiền, khó chịu, mệt mỏi, và dần là cảm giác ghét !!!
Mình độc tài quá :)
Nhưng đôi khi tự bảo vệ bản thân mình, ko phải là sai! Ít ra lúc này mình chỉ cần như thế :)

6. Nhìn thấy người khác hành hạ bản thân vì 1 người  khác.
Lòng mình chỉ có cảm giác chán ghét ...
Ko thể tự yêu lấy mình, thì có thể yêu thương ai ???
Nó chỉ khiến mình nhìn thấy, rồi mệt mỏi thêm mà thôi.

7. Đó là hình ảnh của chính mình nhiều năm trước ... ko phải sao?

8. Ai chạy theo em, còn em đang chạy theo điều gì?
Ai rồi cũng phải lớn lên thôi.
Ko thể trẻ con để rồi chui trong lớp vỏ yếu đuối trốn tránh mọi thứ được.
Cuộc sống của mình, chỉ có bản thân mình mới có thể thật sự yêu thương hết mà thôi.

9. Muốn ôm lấy, cảm ơn từ sâu tận đáy lòng những người bạn đã chạy đến, lắng nghe, sẵn sàng đưa 1 bàn tay cho mình mà ko hỏi han bất kì điều gì ...
Vì đôi khi, thật sự người ta chỉ muốn lặng im.
Và chỉ cần nh~ người ko quá thân thiết, ko thường bên cạnh.
Chỉ là những người như những ai đang bên mình lúc này, im lặng cùng mình thôi :)
Tháng 6 tháng 6, mong chờ!


Thứ Năm, 10 tháng 4, 2014

[Vụn vặt ngày] 11/04/14



"Ở giữa đám đông hay khi đám đông ở giữa mình
cũng có khác gì nhau bởi trong lòng vẫn thế
muốn được đứng im lìm mà những cái đụng vai cứ làm giật mình từng hơi thở
chỉ ước giá như là tượng đá

cần một giây phút được bình yên…"




1. Muốn có khoảng trống của riêng mình.
Bỗng dưng mệt nhoài với mọi thứ.
Đến 1 tiếng động xung quanh cũng cảm thấy phát bực.
Muốn lặng im ...

2. Em sẽ đứng lên bằng 1 mình em thôi.
Chẳng dựa dẫm vào ai nữa đâu.

3. Mãi sao ko mưa?
Thèm 1 cơn mưa ướt nhòe, để đừng ai thấy mình đang vừa đi vừa khóc!

4. Rốt vì cái gì.
Mà hai ta cứ cắn răng chịu đựng bên cạnh nhau từng ấy tháng năm ???

5. Lúc mình đang muốn tập trung mọi thứ cho công việc
Sao cứ hết người này đến người khác cứ phải làm mình điên, làm mình mất đi  nhiệt tình ???
Cứ dẹp ko để ý đến người này thì lại quay sang người khác.
Muốn được yên!!!


[Vụn vặt ngày] 10/04/14




"Ta không chọn người đó như không chọn một ngày mưa bay

(nhưng ta chọn người này cũng đâu phải bởi ta yêu nắng ấm…)
ta không chọn người đó vì tin rằng cuộc đời quá rộng
(nhưng ta chọn người này cũng đâu phải bởi cuộc đời nhỏ nhoi…)"





1. Con người ích kỉ lắm!
Vốn chẳng ai có thể chấp nhận mọi thứ vì người kia vô điều kiện mãi nổi.
Hoặc là, mình đã ích kỉ quá.
Nhưng buông bỏ khi bản thân quá đau, liệu có phải là sai?
Mình đã lựa chọn, là tự tước đi cái quyền được quay đầu lại của bản thân rồi.
Nên chỉ còn cách xông lên phía trước thôi ...

2. Cảm giác an tâm là thế nào
Chắc chỉ có tự tim mình biết

3. Cảm thấy mình chưa thật sự yêu công việc hiện tại.
Cảm giác mình chỉ đang tìm 1 thứ để bám víu vào để không bị trôi đi giữa dòng thôi.
Nhưng dành thật nhiều tình cảm cho 1 cái gì đó, có thật là sự lựa chọn tốt?
...
Ít nhất, trước mắt mình sẽ tập trung nhiều hơn và coi trọng nó vậy.

4. Cảm giác buông đi 1 cái gì đó như máu thịt của mình.
Đến bây giờ mới thấy đau
Nhưng điều làm mình hụt hẫng nhất là
Mình trơ ...

5. Bao lâu rồi ko vừa đi vừa khóc như vậy?
Sao đến bây giờ anh mới cần, mới nhớ, mới yêu em ???



Thứ Ba, 8 tháng 4, 2014

[Vụn vặt ngày] 08/04/14



Ngày mưa trời tách làm đôi

...






1. Thật ra thì mình không thích mưa.
Vì mỗi khi mưa tâm trạng lại  như chậm đi 1 nhịp
Chìm dần xuống.
Muốn tan ra theo từng giọt mưa từ trời!

2. ...

Thứ Hai, 7 tháng 4, 2014

[Vụn vặt ngày] 07/04/14

"Rất có thể cuối cùng mình cũng sẽ

Lãng quên nhau như chưa nhớ bao giờ..."





1. Sài gòn vào mùa mưa.
Sáng đi làm đã thấy lất phất lất phất.
Trưa ở trong văn phòng thì mưa ngoài trời cũng rả rích.
Tự nhiên thèm được tắm mưa. Nhưng người thì dễ bệnh, mưa mà bệnh thì không ai chăm cho, lại thôi.
Muốn tan ra theo mưa ...

2. Ờ thi ai bảo mình tuổi  ngựa
Nên ngựa quen đường cũ là chuyện bình thường.
Bao giờ cho yên ???

3. Công việc bắt đầu bận rộn
Còn đầu óc thì bắt đầu lan man
Đã tới mùa thích đi dạo lang thang phố xá ...

4. Mình tệ quá.
Rốt cuộc bảo rằng bản thân bị tổn thương nên sợ hãi, nên tránh né những tổn thương.
Rồi cuối cùng chỉ có bản thân mình làm tổn thương người khác, ngày lại qua ngày, người lại thêm người, sâu càng thêm sâu.
Mình, tốn tại ở nơi này, mục đích gì khi cứ làm khổ hết người này đến người khác như vậy ???





Thứ Năm, 3 tháng 4, 2014

Nằm xuống và lắng nghe ...



"Đôi khi không còn đủ sức để đứng lâu được nữa

hãy nằm xuống và lắng nghe…



Dưới mỗi bước chân của mình là những dấu vết đã qua

những yêu thương mà mình không biết cách gìn giữ

những lạnh lùng mà mình trao đi như một liều thuốc thử

những tháng ngày mình sống như loài thú dữ

đầy rẫy bất an…



Nằm xuống thật chậm và vòng tay ôm lấy chân

để biết mình cũng từng làm tổn thương bao nhiêu người khác

ích kỷ với bản thân trong những lần chối từ gánh vác

mình đã lùi sâu hơn khỏi vùng ánh sáng

nơi từng muốn lao vào…



Mạnh mẽ bao nhiêu lần rồi cũng bộc lộ một lần đau

phơi bày hết con người thật từng lặng im che giấu

chỉ là đứa trẻ con luôn cần tìm nơi nương náu

thấy phía nào bình yên cũng cười, cũng giơ tay níu kéo

sợ mình bị bỏ rơi…



Sợ một ngày nào đó nhìn quanh chỉ còn lại gió trời

sợ một ngày nào đó nhìn quanh chỉ còn lại nước mắt

sợ một ngày nào đó nhìn quanh chỉ còn lại không gian im vắng

sợ một ngày nào đó nhìn quanh chỉ còn lại mình ngơ ngác

gọi tên những yêu thương…



Nằm xuống đi, nằm xuống một lần sẽ dễ dàng hơn

cho ngày sau đừng huyễn hoặc thêm nữa

làm một người bình thường cho ngoài kia bớt đi những đổ vỡ

tin vào cái nắm tay đã đong đầy thương nhớ

của duyên may…



Vì đã đến rồi cũng sẽ đi khỏi cuộc đời này

vì không ai muốn cô đơn là định mệnh

vì mở lòng ra có thể sẽ thêm vết thương nhưng có thể sẽ lành lặn

vì thà đắng cay còn hơn là hối hận

đã không nắm chặt tay…



Đôi khi không còn đủ sức để đứng lâu được nữa

hãy nằm xuống cho yêu thương đó biết mình đang hao gầy!"

[Vụn vặt ngày] 04/04/14



"Chúng ta ngồi như thế mà trong lòng trống rỗng những nỗi buồn

những yêu thương, giận hờn cũng không còn chỗ cất giữ

cảm giác như mình đã sống quá đủ

ước mơ của cả cuộc đời giờ gói gọn trong một cơn thèm ngủ

để mà quên…"





1. Cảm giác nghẹn lại ở trong lòng.
Khi người ta đã muốn biết 1 điều gì đó trong lòng nghi ngờ.
Thì chắc chắn sẽ có cách để biết.
Mình là dạng người không bao giờ muốn cái gì đó mập mờ, thế thôi ...

2. Tin tưởng một người, là cho người đó cái quyền làm tổn thương mình.

3. Mệt mỏi với việc mỗi lần suy nghĩ, bé tắc hay căng thẳng là lại đau bao tử.
Bao giờ tâm lí mình mới đủ cứng rắn để ko còn làm khổ bản thân ???

4. Tại sao con người ta lại có thể mở to mắt mà lừa dối nhau ...

[Vụn vặt ngày] 03/04/14



"Ta đi trên con đường mà nhiều lúc chỉ muốn nằm xuống như một dòng sông trôi

không thèm bám víu vào những gì thân thuộc
với cảm giác cuộc đời chưa bao giờ yêu thương ta đúng lúc
rồi nuôi dưỡng những lời oán trách
ta không phải là người tốt trong thế giới này?"





1. À ờ
Nói chung là mình là đứa dễ bị cảm giác cô đơn, lạc lõng và ném ra khỏi vòng tròn.
Chỉ có thể cố gắng tự nghĩ rằng do bản thân nghĩ nhìu thôi.
Mình ổn mà, mình ổn ...

2. Người ta đôi khi cố gắng giải quyết những vấn đề gây trì trệ, rắc rối
Mà không nhận ra khi tập trung vào những vấn đề đó, người ta sẽ đánh rơi một số thứ khác.
Rồi chính những thứ đánh rơi, có ai ngờ nó sẽ trở thành vấn đề gây nên trì trệ, rắc rồi.
Vòng lẩn quẩn cả thôi.

3. Mình không muốn làm bản thân tổn thương.
Nhưng cũng không muốn làm tổn thương thêm bất kì ai nữa.

4. Bản thân mình đã thay đổi rất nhiều kể từ ngày xưa rồi.
Không phải ko còn niềm tin, ko còn những vọng tưởng.
Mà là cuộc sống đã tạt mình quá nhiều gáo nước lạnh, liệu có còn đủ sức thắp lên thêm 1 ngọn lửa nào???
Khao khát của lúc này, chỉ là 1 cuộc sống yên bình ko có sóng gió mà thôi.
Có phải mình đã trở nên hèn nhát rồi ko?

5. Đau bao tử. Stress !!!

...

Thứ Tư, 2 tháng 4, 2014

Em có quyền, phải không?



"Đôi khi không còn đủ sức để đứng lâu được nữa

hãy nằm xuống cho yêu thương đó biết mình đang hao gầy!"




[Cho 1 chút niềm đau trong em ngày nắng cháy]
...
Ngày xưa ấy
Mỗi lần em mệt mỏi, em chán nản, em hoang mang, em muốn chấm dứt.
Em lại đến nói với anh rằng
- Anh à, giữ em lại, nhé!
Những lúc ấy anh thường nắm lấy tay em hoặc ôm em vào lòng, bảo em hãy ngoan.
Những lúc ấy em bớt đi chán chường mỏi mệt, nhưng em ko hết hoang mang.
Hoang mang rằng tại sao anh chưa bao giờ nhận ra những điều ấy nơi em cho đến khi em nói, hoặc giả anh nhận ra, nhưng ko hề nắm níu lấy em cho đến khi em yêu cầu.
Đến bây giờ em vẫn chưa hiểu được, tại sao thế hả anh?
...

Ngày xưa ấy
Khi chúng ta vừa mới bắt đầu. Em ngông nghênh, em nóng nảy.
Em cứ chạy đến trước anh, áp đảo anh, ép buộc anh, làm anh đâm ra sợ.
Em cứ tiến về phía anh 1 bước, anh lại lùi đi 1 bước. Anh bỏ chạy, em đuổi theo.
Cái thời mà em còn ngây ngô ấy, không tin cái gì mình muốn sẽ ko thuộc về mình, ko tin rằng nếu mình thật sự dành tình cảm cho ai đó, người ấy sẽ không đáp lại mình.
Không phải em không biết anh e ngại, ko phải em ko biết anh muốn trốn chạy, ko phải em ko biết anh ko muốn tiếp nhận thứ tình cảm non trẻ ở em.
Đến bây giờ em vẫn chưa hiểu được, sao cho đến giờ phút này, cái háo thắng trong lòng em vẫn còn nguyên vẹn như thế?
...

Ngày xưa ấy
Anh đã từ chối yêu cầu của em đến biết bao nhiều lần, vậy mà em vẫn cố chấp lao vào níu lấy anh.

- Anh làm ox em nhé!
- Không

- Ox, làm người yêu bx nhé!
- Làm ox, bx là đủ rồi

- Anh, mình nắm tay nhau nhé!
- Chi vậy

- Anh, anh có thích em ko?
- ... không

- Anh, anh có yêu em ko?
- Anh không biết ...

Rồi qua thời gian với con bé bướng bỉnh là em đeo bám, anh cũng bắt đầu thấy nhớ em, thấy yêu em, thấy không cần phải bông đùa với em để em bỏ cuộc nữa.
Anh bắt đầu đáp lại những gì em dành cho anh.
Anh bắt đầu nói rằng
- Anh nhớ em
- Anh yêu em
- Anh cần em
- Anh muốn bên cạnh em
Ngay mỗi khi em nói thế ...
Khi em nắm tay anh, anh đã nắm lại tay em
Khi em choàng tay ôm anh, anh đã ôm lại em
Khi em kiễng chân lên hôn anh, anh đã không còn đẩy em ra ngay lấp tức như lúc ban đầu.
Đến bây giờ em vẫn chưa thể hiểu được, tình cảm trong anh là đáp lại hay là nảy sinh?
...

Ngày xưa ấy
Em luôn hoang mang trong tình cảm của chính mình, nh em vẫn cố chấp không buông.
Anh nói với em rằng anh sẽ cố gắng thay đổi vì em, vì anh yêu em, vì em là người đầu tiên và duy nhất anh đã có tình cảm trong suốt bao nhiêu năm sống trên cuộc đời.
Rồi cũng anh nói với em rằng
- Mỗi người có 1 cách yêu khác nhau, anh không thể thay đổi
- Anh không làm được
- Anh là như vậy đấy
- Chúng ta chia tay đi ...
- Em phiền quá em biết không
- Anh mệt mỏi
- Anh mệt mỏi lắm rồi
- Anh không chịu đựng được nữa
Nhưng em vẫn tin, niềm tin của em mù quáng đến mức nghĩ rằng, đến một phút giây nào đó, khi anh yêu em đủ, anh sẽ thay đổi vì em.
Nhưng, mỗi người có 1 cách của riêng mình, không phải anh ko vì em mà là em chưa chấp nhận được anh. Cũng như anh ko chấp nhận được tình yêu của em quá nóng nảy, quá áp đảo, quá đòi hỏi.
Đến bây giờ em vẫn chưa thế hiểu được, chúng ta đã vì cái gì mà cố chấp ở bên cạnh nhau từng ấy tháng năm?
...

Ngày xưa ấy
Khi em quá mệt mỏi vì tình cảm 1 chiều không được đáp lại.
Giữa mối tình của mình, em quên mất anh! Vì chúng ta xa xôi nhau quá.
Em không có tình cảm với ai khác, nh em lại chấp nhận tình cảm của những người khác trao đến cho mình.
Vì anh quá lạnh, nên em níu kéo từng hơi ấm mong manh người khác trao đến.
Hay là vì em là con gái, không thể cưỡng lại được cảm giác những người con trai khác vây quanh và chiều chuộng mình.
Dù là vì lí do gì đi nữa, em sai!
Dù là vì lí do gì đi nữa, anh lại nắm tay em khi em đưa tay ra, gạt đi mọi thứ, bắt đầu lại từ đầu sau quãng đường xa vắng mông mênh.
Đó chính là lúc, mà em xác tính trong lòng mình, sẽ ko bao giờ lừa dối anh, sẽ không bao giờ buông tay anh, sẽ chịu đựng hết mọi cô đơn, đau khổ hay mệt nhoài mà giữ lấy anh cho riêng mình, không cần ai khác.
Đến bây giờ em vẫn chưa thể hiểu được, anh lạnh lùng với em là thế, sao có thể chấp nhận không màng mọi thứ để ở lại cạnh em?
...

Ngày xưa ấy
Bao nhiêu lần em muốn buông tay, khi anh lạnh lùng.
Nhưng vì niềm tin mà em vẫn luôn níu lại ngay khi anh quay đi.
Những lời nói của anh đâm vào em đau buốt, có khi em dùng chính bản thân mình, để níu lấy anh.
Làm con gái, ngốc nghếch lắm ...
Em biết rõ anh yêu em, tình yêu của anh khác em, cả bên trong lẫn những gì bộc lộ, và chính sự khác biệt ấy mình làm đau nhau.
Nhưng em vẫn quyết tâm nắm lấy anh, quyết tâm dù em sai hay anh sai em cũng sẽ là người giữ lại.
Quyết tâm khóc mướt suốt đêm thâu, hôm sau vẫn níu lấy tay anh bảo anh đừng bước đi như thế.
Quyết tâm nhấn chìm nỗi đau trong cơn gió lạnh, lầm lũi bước 1 mình mỗi khi anh quay đi bỏ lại em giữa con đường mà xung quanh toàn những đôi yêu nhau thắm thiết.
Em hình thành cho mình thói quen nhìn người ta hạnh phúc em sẽ nguôi ngoai 1 chút, rồi mỉm cười theo những hạnh phúc của người ta. Vì em tin rằng, chỉ cần em nhường nhịn hơn 1 chút, chủ động giữ anh hơn 1 chút, nén đau đi 1 chút, cắn răng thêm 1 chút. Thì sau giận hờn cãi vả, hạnh phúc vẫn len giữa chúng ta.
Đên bây giờ em vẫn chưa thể hiểu được, niềm tin ở đâu đã giữ cho em đủ sức níu anh qua từng ấy tháng năm cay đắng?
...

Ngày hôm nay
Em thấy mình đã mỏi mệt, em thấy cả tình yêu lẫn niềm tin trong em đều không còn đủ lớn để có thể cắn chặt răng mà níu lấy tay anh.
Em im lặng
Anh im lặng
Em bật khóc
Anh không biết
Em buông xuôi
Anh quay đi
Em nói rằng
- Anh à, anh không thấy giữa chúng ta đang là gì sao?
- Anh không biết
- Anh à, mình cần nói chuyện rõ ràng với nhau, ko thể tiếp tục thế này mãi được?
- Anh đau đầu lắm
- Anh mệt lắm
- Anh không muốn nói gì cả
Thế là em đơn phương 1 mình buông tay ra, buông bàn tay mà em luôn cố chấp nắm cho bằng được dù anh đã từng gạt đi, từng xô ngã, từng phải vươn bàn tay còn lại tát và mặt cho em buông.
Vì khi xưa 1 mình em đơn phương níu, nên bây giờ, em cũng có thể cho mình cái quyền được đơn phương buông tay, phải không anh?
Vì ngày xưa là 1 mình em cắn răng bật khóc. Nên giờ em cũng có quyền 1 mình tự đặt chân mình lên con đường khác bước đi, phải không anh?
Vì ngày xưa 1 mình em lầm lũi bước đi khi anh quay mặt. Nên giờ em cũng có quyền im lặng khi anh đặt cho em câu hỏi
- Tại sao?
Vì ngày xưa em đã bảo anh níu lấy. Nên giờ  em cũng có quyền bào anh
- Quên đi!
...

Ngày hôm nay
Điều mà em cả trong mơ suốt bao năm tháng vẫn mong chờ
Là khi em ko cần phải nói
- Anh à, em yêu anh
Thì anh đã nói
- Anh yêu em rất nhiều
Là khi em ko cần phải nói
- Tin tưởng em, nhé!
Thì anh đã nói
- Anh đã tin em rất nhiều.
Nhưng sao lúc này, em ko thấy hạnh phúc.
Nhưng sao lúc này, trong lòng em chỉ thấy nhỏi lên 1 cơn đau ???
...

- Anh à, em đã mệt mỏi từ rất lâu, rất lâu rồi ...




Thứ Ba, 1 tháng 4, 2014

[Vụn vặt ngày] 02/04/14


"Rồi sẽ đau hết một lần, rồi sẽ thấy mình có gì để lẻ loi
khi đêm qua đêm, ngày qua ngày và ngoài kia vẫn thế
từ chối bản thân mình rồi cuối cùng vẫn chỉ có mình làm chỗ dựa
chỉ bình yên mới có thể

đối đầu với giông bão ở trong tim..."






1. Một ngày dài mệt nhoài.
Niềm tin và mong ước gói gọn trong những thứ nhỏ nhặt, nh ko cẩn thận chạm vào thì như mũi kim.
Mình ước mình đừng quá tò mò, đừng mong muốn kiểm soát và biết quá nhiều thứ làm gì cà.
Sự thỏa hiệp coi như là mong muốn mình coi trọng, thế thôi.
Đôi khi cuộc sống cứ khó khăn đến mức dồn mọi thứ lại vào ngay cùng 1 thời điểm.

2. Lâu lắm rồi mới đi học lại.
Thật sự vẫn thích cảm giác được đi học, được tập trung, được hoạt động não.
Nhưng lâu quá rồi, nên giống như cứ bị chậm 1 nhịp. Nên phải cố gắng thật nhiều.
Mình là đứa háo thắng, nên ghét thua cuộc, ghét bị bỏ lại phía sau thôi.
Cố lên cố lên cố lên ~

3. Không phải mình ko có lòng tin vào một người.
Mà ngay cả bản thân mình, mình còn cảm thấy không đáng tin, thì mình có thể tin ai, có thể trao cho ai niềm tin?

4. Loay hoay, hoang mang
Rốt cuộc mình đang làm gì, mình đang cần gì, muốn gì, có gì, được gì ???

5. Buổi sáng mà tâm trạng chẳng tốt nổi.
Ghét cái khoảng không im ắng và nặng nề này!

6. Thích đoạn đường đi làm ngang qua công viên, mùi cỏ sớm luôn làm mình bình tĩnh lại nhìn nhận mọi thứ!


[Vụn vật ngày] 01/04/14


"Tôi muốn cảm ơn mình có đứng trong dông bão thì vẫn khóc
như ngày chưa biết yêu bao giờ…"







1. Mình biết mình bướng, mình cố chấp, mình cứng đầu, mình ích kỉ, mình vô lí.
Nhưng đó là bản tính, biết sao hơn?
Nên mình mới luôn lo sợ, rồi từng người từng người 1 sẽ rời bỏ mình mà đi.
Mình cũng muốn thay đổi, nhưng những thứ thuộc về con người mình, phải kìm nén, phải thay đổi, phải cố gắng cắn răng giả vờ, liệu mình có còn được là mình nữa.
Sống như vậy, liệu mình có vui hơn lúc này ?

2. Thỉnh thoảng, có những hành động nhỏ xíu thôi.
Nh nó làm mình hạnh phúc, thật :)

3. Cố gắng sắp xếp tuần tự mọi công việc trở lại.
Không phải cố chấp lao vào cái guồng xoay cviệc nữa mà phải hoạch định rõ lại những gì mình cần, nh~ gì mình phải làm và sẽ làm. Không thể cứ liên tục để cảm xúc chi phối mà làm rối loạn linh tinh mãi thế được.
Mình còn có cuộc sống của mình, gia đình mình phải lo và cà những gì mình còn ấp ủ dự định nữa.

4. Về 30/4 hay 30/4 cứ đi chơi rồi kím ngày khác về :'(
Mình ghét lựa chọn, nh thiệt tình ba luôn biết cách để câu mình làm theo ý ba T____T~
Một phần cũng muốn về làm lại passport để còn thực hiện dự định mình bỏ qua một bên năm qua.
Và cái điện thoại thì ngày càng làm mình điên ... Hu hu ~

5. Mình ghét lựa chọn, nhưng tại sao mình cứ luôn phải đối mặt với nó ???

6. Thích những ngày cuối tháng phải chạy target với cả nhóm.
Cảm giác cùng nhau cố gắng, hỗ trợ nhau, cùng nhau stress, cùng nhau xả thật sự rất hạnh phúc.

7. Mình rất không thích những người việc bản thân chưa lo xong nhưng thích lộng quyền xen vào chuyện người khác :)
Nhất là khi trong mắt mình người đó ko hề có năng lực ngoài việc cố gắng làm cho người khác thấy mình có năng lực, nh đôi khi quá trình không thể quan trọng bằng kết quả.
Mà nói chung thì cái kiủ ko thích ai thì nhìn gì cũng ngứa mắt thôi ... tự kiểm điểm, tự kiểm điểm, hik >.<
Mình thiệt là xấu tính.

8. Sắp có lương, lại dấy lên khao khát muốn đi nhuộm tóc tiếp :'(

9. Mong rằng thứ 4 không mưa.
Chỉ cần như thế, là cậu đã có thể bước thêm 1 bước.
Quên cái quá khứ không nên tồn tại kia, mà đối diện với mọi thứ.
Những gì đọng lại trong tôi lúc này, chỉ là mong muốn cậu sẽ bình yên bước tiếp.
Chỉ có như thế tôi mới có thể tự tha thứ cho mình, vì những ích kỉ và thù hằn cá nhân mà làm tổn thương cậu.

10. Người ta thường vì quá trẻ mà nông nổi ...

11. Đầu óc cứ rối nùi và xoay vòng.
Bản thân mình cũng ko còn rõ là mình muốn gì nữa :(

12. Bản thân mình là đứa ngu ngốc
Đôi khi không biết quá nhiều vẫn tốt hơn ...


...