Thứ Tư, 23 tháng 4, 2014

Cần ai hay cần nhau ...



"Chỉ cần một bàn tay để nắm những yêu thương mà mình đã hiểu rõ
chỉ cần một bàn tay đã đủ niềm tin vào duyên nợ
chỉ cần một bàn tay cho ấm áp len vừa những kẽ hở
chỉ cần một bàn tay che chắn cho nhau một hơi thở

lúc khốn cùng…"






Một mình, em vẫn có thể làm được mọi thứ.

Đúng vậy, mọi thứ.

Như là tự lái xe gần 300km quay về vùng biển luôn thường trực trong tâm trí.
Như là tự sửa đồ lặt lặt trong nhà, tự bê thùng nước 20kg, tự thay con chuột bóng đèn, tự đi mua thuốc khi viêm xoang, đau bao tử hành hạ, tự quấn kín trong chăn khi trời đột nhiên lạnh quá, tự cuốc đất trồng cây,…
Em cũng có thể tự đi coi phim một mình, rồi tự xếp hàng mua nước.
Những ngày đẹp trời tự mua lấy vài nhánh hoa, tỉ mỉ cắm vào cái ly thủy tinh nho nhỏ, tự mỉm cười ngắm nhìn những bông hoa xinh đẹp mình yêu thích.
Những ngày cuối tuần ở nhà một mình tự nấu lấy bữa thịnh soạn, bày biện đẹp mắt rồi ngồi thưởng thức cùng với con mèo bông ôm cuộn len tím.
Thèm cảm giác mông mênh thì tự xách xe lên, tìm nơi nào đó cao cao rồi phóng tâm mắt ra xung quanh, bình yên nhỏ bé trước cuộc đời dài rộng, tự làm mình vui thích…

Chỉ là, cảm xúc thì sẽ khác, nếu như bên cạnh có người thương.

Sẽ khác…

Trong một đêm em chìm vào những cơn mơ và mộng mị.
Những ý niệm về “sống” và “sống hạnh phúc” bỗng nhiên hiển hiện rõ trong em, khi em thấy mình chơ vơ lạc lõng giữa một bên là vách đá dốc đứng gồ ghề, la liệt những đồ vật tâm linh kỳ dị, những bức tượng ma quái nằm trong hốc đá sâu hút đen ngòm, và một bên trống rỗng hoàn toàn, nhìn ngang chỉ thấy trời mây, và ngó xuống tít dưới sâu kia là biển đang vỗ mạnh vào những bờ đá làm trào lên bọt sóng xanh, chờ đợi, trên một con đường hẹp vừa đủ một chiếc xe đi, con đường lởm chởm đá nhỏ đá to, trơn trượt, chỉ chực chờ em một giây mất tinh thần hay lỏng tay là sẽ hất văng cả người và xe xuống lòng biển cả.

Sợ hãi là những gì em đã thấy. 
Bình tĩnh là điều duy nhất ngay lúc đó em có thể dùng để động viên mình. 
May mắn là chỉ là 1 cơn ác mộng, nhưng cảm giác thì tồi tệ. 
Mọi thứ sẽ rất khác, nếu như ngay lúc đó có một ai. 
Đó là dư vị đọng lại sau khi em đưa tay những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán mình lúc bừng tình giấc ...

Chúng ta được sinh ra và đặt cạnh nhau, không phải là để làm giúp cho nhau điều gì đó, mà là để mang lại cảm xúc cho nhau.

Không ai có thể tự làm cho mình hạnh phúc.
Dù vẫn có thể sống, tự chiều chuộng, tự thương yêu, tự mang đến cho mình những gì mình cho là tốt đẹp.

Cho dù em mạnh mẽ đến đâu thì cũng cần có một ai đó ở bên để chăm lo cho cảm xúc của mình.

Nhưng 1 "ai đó", không phải là "bất kì ai".
Nếu không có cảm xúc với nhau thì có bên nhau cũng chỉ là nỗi cô đơn của 2 con người xa lạ.
Nên đừng cho rằng em lúc nào cũng chỉ cần 1 người bên cạnh mình, lúc nào cũng cần được ai đó chiều chuộng yêu thương, rằng em quá cần hơi ấm nên sẵn sàng đón nhận tình cảm của bất kì ai đưa đến.
Đừng bảo với em rằng con gái thì có quyền dựa dẫm và yếu đuối.

Cảm xúc của con người, vốn dĩ luôn là một điều gì đó rất vô lí và  mông lung ... 




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét