Thứ Ba, 26 tháng 8, 2014

Con người thay đổi, bạn có buồn không?


"Những lựa chọn trong cuộc đời luôn nghiêng về hướng đắng cay
ta đủ hiểu biết nhưng chẳng bao giờ chấp nhận
sao không uống cạn một ly nước rồi nhìn vào đáy ly để tìm một giọt nước


có thật sự dễ dàng không?"




Con người thay đổi, bạn có buồn không?

Có chứ, nhưng vẫn phải chấp nhận… 

Bạn là từng là một phần quan trọng của cuộc đời họ, bạn đã từng chiếm lấy phần lớn thời gian trong ngày của họ, bạn đã từng là niềm tin và sự quan tâm của họ, đã từng cùng họ trải qua những ngày nắng mưa, những tâm tình sâu kín nhất, nhưng rồi một ngày bạn phát hiện ra bạn vốn đã chẳng còn quan trọng như thế nữa trong mắt người ấy…

Lúc người ấy buồn bạn đã chẳng còn là lựa chọn đầu tiên và đôi khi là duy nhất dể tâm tình, lúc người ấy vui, bạn cũng chẳng phải là người đầu tiên biết tin, thời gian bạn một mình nơi đâu đó thì người ấy lại ở một nơi khác gặp gỡ những con người khác mà bạn chẳng hề biết đến. 
Một thời đã từng tưởng rằng chắc sẽ chẳng có ai hiểu rõ bản thân hơn người kia bỗng một ngày trở thành "thì ra con người mình quen bấy lâu vốn là như thế này sao?" 
Những cuộc nói chuyện vô cùng ăn ý rồi cũng trở thành những cuộc tranh cãi lý luận khiến cả hai cùng bực tức…

Rồi bỗng dưng bạn cảm thấy mình thật nhỏ bé và ngu ngốc bởi vì mình đã quá coi trọng người vốn đã chẳng còn coi trọng bạn nữa, cuộc sống của bạn còn mong có họ nhưng cuộc sống của họ vẫn tràn ngập niềm vui khi không có bạn… không còn cái gọi là chung nữa, không còn chung suy nghĩ, không còn chung bạn bè, cũng không còn chung quan điểm...

Có đáng không?
Rồi ai cũng có cuộc đời riêng nhưng đôi khi sự thay đổi nhanh đến mức khiến bạn ngỡ ngàng, không rõ rốt cuộc sai là từ đâu…


Thứ Hai, 25 tháng 8, 2014

Sổ tay ...



Đôi khi muốn như con mèo nhỏ, ôm một đống sổ xinh đẹp rồi chìm trong giấc ngủ dài :)


Tôi không phải một nhà sưu tập sổ, và tôi cũng không thích sưu tập bất cứ thứ gì.
Nhưng tôi lại có rất nhiều sổ, cực kì nhiều sổ. Mỗi năm, tôi tha về tổ của mình vài cuốn sổ. 

Tôi yêu những cuốn sổ tay. 
Những cuốn sổ tay đủ loại. 
Những cuốn sổ lặng im, đáng yêu, và luôn chờ đợi người ta viết nên một điều diệu kì nào đó. 
Những cuốn sổ tay đủ kích cỡ, bìa cứng, bìa mềm, có dòng, không dòng, giấy trắng tinh khôi hay trắng ngà dịu mắt... Có những cuốn sổ hoa bọc vải, nhìn như cô gái mùa thu váy áo dịu dàng, đẹp quá đỗi, mà tôi cũng mong chờ viết vào quá đỗi. Có những cuốn sổ bìa trơn, cứng lạnh trầm buồn, mong chờ tôi viết vào quá đỗi, mà tôi cũng yêu quá đỗi... 
Tôi cũng từng nghĩ mình sẽ viết những điều diệu kì vào sổ, những nét chữ đẹp xinh nắn nót, những bức vẽ đẹp hoặc nhí nhố đáng yêu... Nhưng trái với những mong chờ, nét bút của tôi cứ chạm mặt giấy là xiêu vẹo. Những cuốn sổ tôi dùng đều trông như vở nháp, những chữ viết tay nguệch ngoạc, câu chữ khù khờ, những hình minh họa xấu mù, ngốc nghếch...

Ban đầu tôi cũng buồn, tôi không mua sổ để viết nữa, chỉ mua để tặng và để ngắm. 
Nhưng tôi thích viết và tôi chẳng thể ngăn mình viết vào những cuốn sổ xinh đẹp ấy.

Viết những điều giản dị bình thường, viết bằng nét chữ gà bới của chính tôi. 
Rồi bỗng dưng, tôi cũng thấy những gì tôi viết, và những cuốn sổ, đều rất hợp nhau. 
Không đẹp xinh, không hoàn hảo, không như mong chờ, nhưng có thật và sống động, đó là nét chữ của tôi. 
Đẹp dịu dàng, trầm ổn, lặng im, và chấp nhận tất cả, là thái độ của những cuốn sổ... 
Hợp nhau quá chứ còn gì.

Tôi yêu những cuốn sổ tay còn mới, mùi giấy thơm thơm và vẻ lặng im chờ đợi...

Và, cả khi những cuốn sổ không còn mới nữa, tôi càng thấy mình yêu chúng thiết tha.

Em thử nghĩ mà xem, kì diệu làm sao khi chạm tay vào một cuốn sổ khép hờ, một cuốn sổ cũ đã viết qua già nửa, giấy đã sắp ố vàng, và em đã quên, hoặc không hề biết, chữ trong cuốn sổ ấy cất chứa những gì.

Chạm vào một cuốn sổ tay đã cũ, en sẽ nghe quá khứ thầm thì, những câu chuyện, có thể là mới hôm qua, có thể là đã rất lâu rồi, có thể là em không hề biết, hoặc em vô tình quên mất...

Những cuốn sổ tay đã cũ, chúng mang hơi thở thầm thì câu chuyện hôm qua.

Còn những cuốn sổ tay còn mới cứng, chúng thì thầm câu chuyện tương lai...

Em thử mà xem, một lần chạm vào một cuốn sổ tay, nghe chữ nghĩa thầm thì...

Chủ Nhật, 24 tháng 8, 2014

Bận tâm ...

Lâu rồi mới lại mở blog ra mà viết, thật ra chẳng muốn phải viết những buồn bã đau đáu trong lòng.
Nhưng bản thân mình, đôi lúc, thật sự nghĩ rằng, chỉ có thể viết, viết và viết, cho đến điểm tận cùng của cõi lòng ...

"Chúng ta sợ rời khỏi con đường này là một ngã rẽ nào đó nhiều xót xa
cứ sống một cuộc đời mà chung quanh ai cũng cảm ơn vì mình đã như thế
cuộc đời được gọi là bình yên bởi mọi người đã nghĩ và ngỡ…
chẳng ai biết trong lòng mình có một ngọn núi cao và mỗi ngày qua đều sạt lở
đến mình cũng không thể nhớ
mình thật ra còn sống hay không?"



Cảm giác bản thân như con mèo, ngồi ngắm mưa rơi ngoài cửa. Muốn hòa vào mưa, nhưng cũng sợ hạt mưa sẽ nhanh chóng thấm ướt mình.


Có những trường đoạn tình cảm, nó cạn và vơi đi nhanh như một vốc cát trôi nhẹ qua kẽ tay. Nhưng vẫn có những trường đoạn thênh thang, như 1 cái hình xăm trên cổ tay mình, nhỏ bé, khuất lấp nhưng nó vẫn hiển hiện, vẫn trường tồn, vẫn nhắc cho mình một quãng đời đã đi qua có cả những cơn đau lẫn niềm phấn khích khi chạm đến.

Con người ta, trước giờ vẫn lo sợ khi sướng vui luôn có đủ đầy người vây cạnh, đến lúc thất thế bơ vơ như chưa từng có 1 mảnh tình cảm nào. Nhưng sao mình luôn thấy những điều ngược lại.
Khi khổ cực khó khăn, ai cũng bên cạnh, cùng nhau dìu dắt nhau vượt qua.
Nhưng đến khi mình đã đứng lên rồi, đã vượt qua rồi, đã ra khỏi được cái vòng xoay đen ngòm và hun hút của những đố kị, sân si, của những ghanh ghét và mệt mỏi.
Bằng tất cả những chân thành của tình cảm yêu thương, mình đưa tay ra, mình chỉ muốn cùng những người đã đi qua gian khó cùng mình, có thể bước ra khỏi cơn bão đó, nhưng sao lúc nào cũng vậy, thứ mình nhận lại được cũng chỉ là cái gạt tay đi, vẫn chỉ luôn là cái gạt tay đi.

“Một người đau chân có lúc nào quên được cái chân đau của mình để nghĩ đến một cái gì khác đâu?
Khi người ta khổ quá thì người ta chẳng còn nghĩ gì đến ai được nữa.
Cái bản tính tốt của người ta bị những nỗi lo lắng, buồn đau ích kỷ che lấp mất...”

Thật ra bản thân mỗi khi gặp 1 chuyện gì đó, đều cứ phải đứng lại, nhìn nhận lại. Rốt cuộc chuyện mình đang thấy, đang cảm nhận, thật ra nó như thế hay chỉ là do cảm xúc của mình quá lớn nên đã che khuất hết tầm nhìn, che khuất hết phần lí trí mà nhìn nhận nó ra thành tội tệ như thế.

Bản thân là người luôn coi trọng và đặt quá nhiều hy vọng vào 1 đoạn tình cảm, dù không biết nó ngắn hay dài. Luôn mong rằng, khi mình trao đi một khối tình ấy, người ta sẽ đáp lại, ko cần quá nhiều, chỉ cần đầy đủ và tròn vẹn những gì mình đã trao đi.
Nhưng hình như mình, dù trải qua bao nhiêu ngày tháng, bao nhiều nỗi đau, vẫn cứ ngây thơ và ngu ngốc như thế.
Vẫn cứ cho rằng, viên kẹo đường ấy, trao đi, vẫn sẽ nhận lại được 1 viên kẹo đường.
Mình không thích chua, không thích đắng, nhưng đôi khi mình thà ngậm 1 viên thuốc đắng, trao đi 1 viên kẹo đường, để mong mỏi nhận lại chút ít ngọt ngào trong ánh mắt đối phương, còn hơn người ta trả lại cho mình những viên kẹo chua chát. Vị chua, là thứ mình không thể nào thích nổi, dù có trải qua gian khổ bao nhiêu, dù đã bao nhiêu lần tập cho mình cái khả năng, dù khó khăn thế nào cũng sẽ mỉm cười chấp nhận. Chỉ có là, vị chua, là thứ mùi vị vĩnh viễn mình vẫn không thể tiếp nhận, không thế yêu thích nỗi, dù là đến bao lâu.

Chỉ là đang trơ.
Chì là đang đơ.
Chỉ là đang rất lơ mơ về nhữg tình cảm cho đi và tiếp nhận ...


Thứ Ba, 5 tháng 8, 2014



Gai góc đến mức nào rồi cũng sẽ xanh ~

Chôm hình của chị Đại ~ 


Thứ Hai, 4 tháng 8, 2014

Nghề ...






Công việc múa may tìm con chữ cũng thật là khổ.
Không phải lúc nào chữ nó cũng tự tìm đến với mình. 
Không phải lúc nào có chữ cũng có hứng viết, không phải lúc nào có cảm hứng chữ nó cũng ưng thuận để tuôn ra. 
Nói tóm lại là cần luyện tập rất nhiều. Các tiền bối bảo cứ tập rồi sẽ quen, sẽ viết được. 
Người ta viết tốt nhiều khi chi phối bởi thói quen. Nó sẽ khiến ta nhanh nhạy trong việc nắm bắt, phán đoán vấn đề, giúp ta chộp lấy đề tài nhanh chóng, giúp ta tìm ra từ ngữ dễ dàng hơn vì đơn giản là: “quen rồi mà…”.


Ngày xưa cũng chẳng bao giờ nghĩ mình nghiêm túc với việc viết, học văn hời hợt. 
Chào đời mới được truyền lại bí kíp múa mỗi cái mồm chẳng ăn thua, cũng phải biết “quay tay” cho đời sống công việc nó phong phú, dễ thở hơn, túm lại là nó thiệt là cần.

Ngẫm nghĩ bản thân cũng gọi là có chút văn, dấn thân thử vào nghề copywriter. 
Nghề gì nhìn hào nhoáng ngon ăn thấy mồ, viết có mấy chút mà chục củ, sốc tập một.

Thử một tí mùi mới biết những cái mình học từ trước đến nay không hạp với chức năng pr, sốc tập hai. Quyết tâm chui hẳn trong chăn, nghiền ngẫm sách vở cùng những con rận, rệp, rắn, rết đủ loại, sốc tập ba; bởi vì để được “mấy chút” ở trên kia sao mà cần nhiều thứ thế.


Đời không như là mơ, copywriter này lại máu làm thơ bằng cái đầu quá hiện thực (ôi tiền). 
Thiên hạ rỉ tai nhau: muốn theo phải có đam mê, phải máu, phải hi sinh nhiều thứ, có thể FA nếu giờ vẫn chưa có bồ… nghe cũng sợ thật nhưng chưa thử qua, chả biết thực khư thế nào. 
Thôi thì vẫn cứ học, cứ theo vì trót có chút ham muốn với từ ngữ, chẳng thành nghiệp thì cũng thành nghề : đi copy dạo, copy cho bản thân.

Biết đâu đấy một ngày đẹp trời ta lại nghĩ : “Múa mồm mãi cũng chán, hay là…”


Con người ta chỉ yêu thương thân thiết nhau khi khổ cùng nhau? Chỉ cần 1 trong 2 tìm được niềm vui, lối ra cho cuộc đời mình thì trong cả 2, ai mới là người buông bỏ ???

Cái đáng sợ của thời đại này không phải sự rạn nứt khi gặp khốn cùng, mà là sự rạn nứt khi hạnh phúc không rơi đều cho tất cả ...