Chủ Nhật, 24 tháng 8, 2014

Bận tâm ...

Lâu rồi mới lại mở blog ra mà viết, thật ra chẳng muốn phải viết những buồn bã đau đáu trong lòng.
Nhưng bản thân mình, đôi lúc, thật sự nghĩ rằng, chỉ có thể viết, viết và viết, cho đến điểm tận cùng của cõi lòng ...

"Chúng ta sợ rời khỏi con đường này là một ngã rẽ nào đó nhiều xót xa
cứ sống một cuộc đời mà chung quanh ai cũng cảm ơn vì mình đã như thế
cuộc đời được gọi là bình yên bởi mọi người đã nghĩ và ngỡ…
chẳng ai biết trong lòng mình có một ngọn núi cao và mỗi ngày qua đều sạt lở
đến mình cũng không thể nhớ
mình thật ra còn sống hay không?"



Cảm giác bản thân như con mèo, ngồi ngắm mưa rơi ngoài cửa. Muốn hòa vào mưa, nhưng cũng sợ hạt mưa sẽ nhanh chóng thấm ướt mình.


Có những trường đoạn tình cảm, nó cạn và vơi đi nhanh như một vốc cát trôi nhẹ qua kẽ tay. Nhưng vẫn có những trường đoạn thênh thang, như 1 cái hình xăm trên cổ tay mình, nhỏ bé, khuất lấp nhưng nó vẫn hiển hiện, vẫn trường tồn, vẫn nhắc cho mình một quãng đời đã đi qua có cả những cơn đau lẫn niềm phấn khích khi chạm đến.

Con người ta, trước giờ vẫn lo sợ khi sướng vui luôn có đủ đầy người vây cạnh, đến lúc thất thế bơ vơ như chưa từng có 1 mảnh tình cảm nào. Nhưng sao mình luôn thấy những điều ngược lại.
Khi khổ cực khó khăn, ai cũng bên cạnh, cùng nhau dìu dắt nhau vượt qua.
Nhưng đến khi mình đã đứng lên rồi, đã vượt qua rồi, đã ra khỏi được cái vòng xoay đen ngòm và hun hút của những đố kị, sân si, của những ghanh ghét và mệt mỏi.
Bằng tất cả những chân thành của tình cảm yêu thương, mình đưa tay ra, mình chỉ muốn cùng những người đã đi qua gian khó cùng mình, có thể bước ra khỏi cơn bão đó, nhưng sao lúc nào cũng vậy, thứ mình nhận lại được cũng chỉ là cái gạt tay đi, vẫn chỉ luôn là cái gạt tay đi.

“Một người đau chân có lúc nào quên được cái chân đau của mình để nghĩ đến một cái gì khác đâu?
Khi người ta khổ quá thì người ta chẳng còn nghĩ gì đến ai được nữa.
Cái bản tính tốt của người ta bị những nỗi lo lắng, buồn đau ích kỷ che lấp mất...”

Thật ra bản thân mỗi khi gặp 1 chuyện gì đó, đều cứ phải đứng lại, nhìn nhận lại. Rốt cuộc chuyện mình đang thấy, đang cảm nhận, thật ra nó như thế hay chỉ là do cảm xúc của mình quá lớn nên đã che khuất hết tầm nhìn, che khuất hết phần lí trí mà nhìn nhận nó ra thành tội tệ như thế.

Bản thân là người luôn coi trọng và đặt quá nhiều hy vọng vào 1 đoạn tình cảm, dù không biết nó ngắn hay dài. Luôn mong rằng, khi mình trao đi một khối tình ấy, người ta sẽ đáp lại, ko cần quá nhiều, chỉ cần đầy đủ và tròn vẹn những gì mình đã trao đi.
Nhưng hình như mình, dù trải qua bao nhiêu ngày tháng, bao nhiều nỗi đau, vẫn cứ ngây thơ và ngu ngốc như thế.
Vẫn cứ cho rằng, viên kẹo đường ấy, trao đi, vẫn sẽ nhận lại được 1 viên kẹo đường.
Mình không thích chua, không thích đắng, nhưng đôi khi mình thà ngậm 1 viên thuốc đắng, trao đi 1 viên kẹo đường, để mong mỏi nhận lại chút ít ngọt ngào trong ánh mắt đối phương, còn hơn người ta trả lại cho mình những viên kẹo chua chát. Vị chua, là thứ mình không thể nào thích nổi, dù có trải qua gian khổ bao nhiêu, dù đã bao nhiêu lần tập cho mình cái khả năng, dù khó khăn thế nào cũng sẽ mỉm cười chấp nhận. Chỉ có là, vị chua, là thứ mùi vị vĩnh viễn mình vẫn không thể tiếp nhận, không thế yêu thích nỗi, dù là đến bao lâu.

Chỉ là đang trơ.
Chì là đang đơ.
Chỉ là đang rất lơ mơ về nhữg tình cảm cho đi và tiếp nhận ...


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét