Thứ Tư, 24 tháng 12, 2014

Chào 24 ... Rồi em sẽ hạnh phúc mà!



Tôi tin chắc rằng, việc biến mất khỏi cái thế giới ồn ào này đã từng là mong ước của không ít người. Nhất là khi ở vào tuổi 23, độ tuổi khiến ta chông chênh, hoang mang, lo lắng và liên tục vấp ngã.



Khi ấy, ngay cả việc mặt trời mọc mỗi ngày đều khiến ta nao lòng.
Rằng hôm nay phải làm sao đây?
Rằng mọi chuyện sẽ ổn không?
Rằng sự lựa chọn thế nào mới đúng đây?

23 tuổi, điều đầu tiên chúng ta học được là sự tự lập. Khi ấy mọi con đường mà ta bước đi đều là sự lựa chọn của chính chúng ta, có thể là sai lầm, có thể là nước mắt, có thể là những vết thương đau đớn hằn sâu trên da thịt, có thể là mất mát, đau thương đến mẫu tóc vò, tưởng như có thể chết đi.



23 tuổi, ta đắn đo, ta loay hoay tự hỏi " Ước mơ của mình là gì? Mình muốn làm gì?".

Kể cả khi đã có một công việc ổn định, ta vẫn tự hỏi xem đó có phải là điều ta luôn mong muốn không. Rất nhiều người trong chúng ta đã sống như thế, không hề biết bản thân mình muốn gì.

23 tuổi, khi ấy tình yêu đối với ta không còn là những rung động ngọt ngào bất chợt run lên như thuở 17 nữa. Lúc ấy, tình yêu là trách nhiệm, là sự đảm bảo, là sự tin tưởng đến vô cùng.

Lúc ấy, câu nói " Anh vẫn ở đây" sẽ đáng giá cả ngàn cả vạn lần câu nói " Anh yêu em".
Lúc ấy hai từ " mãi mãi" không còn hiện hữu trong tâm trí nữa.

Ta hiểu rằng, mỗi người chúng ta rồi sẽ khác, ngày hôm nay ở bên nhau, không có nghĩa là không thể chia lìa; ngày hôm nay yêu nhau, không có nghĩa ngày mai không quay mặt khi nhìn thấy nhau;...

23 tuổi, ta can đảm, ta dám đối mặt, nhưng cũng có những khi ta muốn rũ bỏ tất cả, muốn trốn tránh, muốn đến một nơi thật xa, muốn tất cả mọi người xung quanh đều là người lạ, muốn khung cảnh xung quanh đều lạ lẫm, để ta có thể đi lạc, có thể không cần biết điểm đến, cứ bước đi vô định. Chỉ thế thôi.


Đó là những tháng ngày mà ai trong chúng ta đều không thể quên được, đó là những ngày mà ta luôn gọi là " tuổi trẻ", vì thế, hãy cứ tin rằng vấp ngã là để ta học được cách bước đi vững vàng hơn, hãy cứ tin rằng tình yêu sẽ ở lại khi trái tim ta luôn chân thành, để chào đón những 24, 25 mới hơn, tươi đẹp hơn.

Tạm biệt nhé, 23 của tôi!


Thứ Hai, 15 tháng 12, 2014


Có một giây phút nào đó thoảng hoặc thoáng qua, tôi tự dưng lại điên cuồng thèm viết, thèm được lướt tay trên dãy bàn phím lộp cộp gõ những dòng khô cứng. Nhưng những con chữ vô thức đó, dường như sinh ra là để xoa dịu những nổi đau hụt hơi trong chính tâm hồn tôi, nơi mà không ai có thể chạm đến được.

Những ngày tháng 12 đầy gió và nước mắt. Tôi sinh ra vào cái mùa mà người ấm người lạnh, người hạnh phúc người cô đơn, người cười người khóc hiện rõ như một sự phân hóa xã hội sâu sắc như thế.

Nhưng với bản thân mình, những ngày tháng 12 ấy, tôi lại rơi tõm vào một hố cảm xúc không tên. Tôi không biết mình buồn hay vui, mình ấm áp hay lạnh giá, mình cô độc hay hạnh phúc. Mơ hồ tựa như tôi đang là một bản thế của chính mình, sẽ bật dậy và sống thay bản thân mình những ngày cuối năm kì lạ, một bản thể trống rỗng và hao mòn.

Tôi luôn cố gắng tìm kiếm, cố gắng dừng lại hoặc bước những bước thật chậm để tìm hiểu rõ những gì phủ lên bản thân mình vào những tháng 12 như thế, Nhưng mỗi bước chân luôn khiến tôi hụt hơi, đưa bàn tay mình ra trong đêm vắng lạnh lại khiên tôi đuối sức, và mỗi hơi thở cũng trở nên nặng nề như thể nó vốn không thuộc tầm điều khiển của bản thể này.
Dù mỗi sáng thức dậy trong căn phòng vắng lạnh hơi người, uể oải ngồi dậy, uể oải lao ra đường hòa mình vào dòng người tấp nập đến công ty, ngoài trừ những hơi lạnh gió mùa len lỏi vào những kẻ rất nhỏ trong không khí, tuyệt nhiên không có bất kì điều gì khác.




Thứ Hai, 8 tháng 12, 2014

Cá chỉ có thể chết...
















Em muốn nuôi một con gì đó trong phòng quá. Đặt tên nó là Biển, để Biển luôn ở cạnh em, em không cần cứ buồn, mệt lại nhớ về Biển, cứ phải tương tư Biển mãi rồi lâu lâu điên khùng ôm xe lao đi tìm.


Nhưng em không có thời gian, cứ đi đi suốt thôi. Nên mấy lần trên đường về nhà đi ngang mấy xe bán cá vàng em cứ ngoái nhìn hoài. Có lẽ, em sẽ lại nuôi một con, ở nhà. Một con cá nhỏ chỉ bơi qua bơi lại trong hồ. Chỉ ăn có vài hạt thức ăn cho cá. Em đi làm từ sáng đến tối, nó có thể ở nhà một mình. Em không quan tâm tới nó cũng không sao vì 3 giây sau nó cũng chẳng nhớ ra em là ai.


Bạn nhìn em rồi thở dài. Em sợ cô đơn đến thế sao?


Em không biết có nên thở dài cùng với bạn không. Thực ra, em chỉ đang cố nói với bạn rằng. Không phải tại em quá bận, mà chỉ vì em quá ích kỷ để có thể quan tâm chăm sóc đến một ai đó, điều gì đó khác. Em quá hờ hững để có thể vuốt ve ôm ấp một con vật mỗi khi về nhà.


Và vì em sợ những thứ đến với em một ngày nào đó đều sẽ ra đi.


Chó mèo đều có thể bỏ đi. Chim mở lồng đều sẽ bay mất. Chỉ có cá sẽ chẳng bao giờ đi đâu được. Dù bể cá có vỡ.


Cá không thể ra đi.


Cá chỉ có thể chết.