Thứ Ba, 30 tháng 9, 2014

Sót



"Sáu năm yêu nhau, rồi cũng chia tay.

Tôi lao đầu mê mải vào công việc, Anh chuyển về quê, nghe nói chuẩn bị xuất khẩu lao động sang nước ngoài. 
Anh chủ động biến mất, đẩy tôi vào sự hụt hẫng như chỉ còn nghe tiếng vọng lại của giọng mình giữa rừng sâu, nhưng tôi vẫn bước đi tiếp. Mọi thứ tình cảm dư đọng không cần thiết, tôi bỏ ngang một bên để bước vào những mối quan hệ xã hội mới, tự nhủ rằng dấu chấm hết cũng là mọi việc chỉ đến thế mà thôi.

Anh giữ im lặng, tôi giữ im lặng, tôi dù hiểu anh đến mức nào, tất cả cũng chỉ nằm lại ở quá khứ. 

Tôi và anh đã thôi không hướng đến nhau nữa."




Em bao giờ cũng thế.. dễ dàng phủi tay nhưng trong đầu lại hiện lên đủ thứ những điều lằng ngoằng rồi lại lặng lẽ khóc khi một mình...




- Em không sợ bị lừa à?

- Lừa? Không, em không sợ, vì em tin vào luật nhân quả.
 Lừa một đứa ngờ nghệch, hay tin người, luôn cho rằng ai cũng đơn giản như mình thì dễ lắm. 
Nhưng thế rồi sao, họ đánh mất lòng tin của em, còn em thì nhìn thấu một con người. Vậy chẳng phải là em lãi rồi à. 

Phụ người, người phụ.
Chỉ là sớm hay muộn thôi.




Thứ Hai, 29 tháng 9, 2014

Nếu người và em có thể ?


"Trong căn bếp đó người này sẽ rửa chén cho người kia sau mỗi bữa ăn
để thấy những giấc mơ chẳng quá xa xôi như đã từng lầm tưởng
để thấy một niềm tin sẽ kéo dài hơn định mệnh
để thấy những tiếng cười thật sự là tiếng cười chân thật
để thấy mình cuối cùng cũng đi qua được thử thách

để được bắt đầu"




Chúng ta đều đã chẳng còn là đứa trẻ tò mò với những rung động đầu tiên của tình yêu, cũng đã đủ trưởng thành để không còn khát thèm những cuộc rong chơi, lúc chán thì ngừng, lúc ham vui thì chốn xưa chỉ xem là tạm bợ.

Chúng ta đã đi qua hết những nông nổi, bồng bột, đã nếm trải những giây phút dại khờ, đã làm đau một vài người và từng vì một người mà ôm mãi nỗi đau.

Chúng ta đã ít nhiều đánh vần được đúng hai chữ tình yêu, những gì còn lại chỉ là tìm được đúng người để đi cùng nhau đến hết đường, cùng lối.

Chúng ta đã chẳng còn đủ quyền để mỗi lần sai lại đưa tuổi trẻ ra chuộc lỗi. 

Vậy nên là, từ giờ, nếu có thể, hãy yêu nhau thật tử tế được không?


Thương cũng được, mà yêu cũng được, miễn là đừng có người thứ ba. 

Ít cũng được, mà nhiều cũng được, miễn là lúc hết yêu nói thẳng ra để cả hai còn biết đường. chứ không  phải cam chịu thứ cô đơn đến đắng tim khi bị người yêu lơ là không chăm sóc.

Đưa đón nhau hàng ngày cũng được, mà cuối tuần đi đâu đó một lần thôi cũng được, miễn là lúc trống trải vẫn biết mình đang còn chỗ dựa, miễn là những lúc thực sự cần một nơi nương tựa – người đó vẫn sẵn sàng ở ngay bên.

Cãi vã nhau cũng được, mà chiến tranh lạnh với nhau cũng được, miễn là câu xin lỗi có người biết nói ra. 

Bình yên cũng được, mà sóng gió gập ghềnh cũng được, chỉ mong là đừng bao giờ dễ dàng nói hai chữ “xin lỗi, đã đến lúc mình phải chia tay”.

Đã xa lắm rồi những lần vội vã yêu đương, đã qua mất rồi cái thời lý trí ngủ quên, chỉ mình trái tim nổi loạn…

Từ giờ, em sẽ sống tử tế trước hết là với chính em. Sẽ chọn lấy một người tử tế để yêu và yêu một người thật tử tế. 

Vì cuộc đời này quá ngắn để đối đãi với bản thân mình một cách qua quýt. Để trách một người con trai chỉ biết làm những điều tàn nhẫn. Và tự mình trở thành một người con gái không biết trân trọng bản thân.

Thứ Ba, 9 tháng 9, 2014






... tôi trở thành một người lười trò chuyện.
Cảm thấy ngôn ngữ ẩn chứa trong nó quá nhiều sự lừa dối.
Ngay khi được bật ra khỏi miệng, tạo thành những thanh âm có ý nghĩa, hay thậm chí là khi tôi cố gắng sắp xếp những từ ngữ lại với nhau, nó đã mang một hình hài khác hẳn thứ ngôn ngữ nội tâm của tôi.



Thứ Hai, 8 tháng 9, 2014



Tôi là dạng người rất sợ những khoảng trống lặng im.

Khoảng trống lặng im, luôn nhắc nhở tôi về khoảng thời gian ấy.
Trống rỗng, cô độc, cùng  cực và đớn đau.
Tôi tự chìm trong nỗi đau của chính mình mà khóc, khóc như thể trên thế gian này, tôi chẳng tựa vào ai được bao giờ, mà thật, là trên thế gian này, tôi chẳng tựa vào ai được bao giờ.

trong những cơn mơ trong đêm tối đen như mực, tôi nhớ mình mãi chìm trong cơn ác mộng trốn chạy giữa những khoảng không. cơn ác mộng mà tôi cứ chạy mãi, cứ gọi mãi, chỉ có đêm đen và khoảng không im lặng đáp lời.

tôi nhớ tôi của những ngày còn anh. của đớn đau và cô độc mỗi lúc giận nhau.
những lúc anh luôn bỏ tôi lại với sự cô đơn lạnh buốt mà cũng chính bản thân tôi luôn phải cắn răng vượt qua.

tôi sợ thật sự mỗi khi em bảo em cần đi 1 lát, em cần về, cần xa nơi này, cần rời khỏi tôi, và em cần im lặng.
mỗi khi như thế, lòng tôi chỉ có 1 câu hỏi,
phải chăng, trên cuộc sống này, sự tồn tại của tôi luôn là 1 thứ gì đó khiến người khác mệt mỏi và phiền phức đến mức muốn lánh xa, muốn bỏ trốn, muốn chối bỏ.

tôi không phải người tốt.
tôi ngàn vạn lần tự nhắc mình như vậy, và tự bắt mình không được nghĩ như vậy.
nhưng cái vòng lẩn quẩn trong lòng, tôi cũng chỉ mong có ai đó chỉ cho mình lối ra. nắm lấy tôi, quát lên với tôi rằng ai đó cần tôi, cần tôi như hơi thở trong cuộc sống này, để tôi biết rằng, mình không phải thứ bỏ đi, để tôi biết rằng, sự tồn tại của tôi không bị cả thế giới loài người chối bò.

nhưng sau bao nhiêu năm tháng với từng ấy vết đau. cuối cùng cũng chỉ có tôi luôn co người lại, khóc cạn nước đi, gặm nhấm lấy nổi đau thường trực trong tâm trí mình,
tôi luôn van xin mình phải tự yêu lấy bản thân, không được tự hủy hoại mình. nhưng tôi phải làm sao, phải làm sao để tự thoát ra khỏi những đớn đau đâm vào từ mọi phía ?

tôi mệt mỏi
tôi ước gì có khóc òa lên và nói với tất cả những ai trước mặt rằng đừng bắt tôi phải cố gắng cho bất kì điều gì nữa, đừng bằt tôi sống vì bất kì điều gì nữa.

tôi chỉ ước gì có người đến và ôm lấy tôi thật chặt, cho tôi biết rằng, dù cả thế giới không cần, họ vẫn bất chấp tất cả cần tôi ở bên.





"phải làm gì khi tình không vui
khi người quên biết ôm nhẹ nhàng
khi người rơi câu nói dịu dàng
khi cả những cay đắng nồng nàn
cũng buồn ứa tim.

khi tất cả chỉ còn là thước phim
khoảng thời gian đẹp đẽ đã chìm trôi ấy
khi người không chỉ nhìn mà còn thấy
cũng không thể nắm lấy tay nhau

khi người đứng trước vực nỗi đau
vẫn dửng dưng hỏi: 'em làm sao thế?'
vẫn đưa tay chạm nước mắt tinh tế
vẫn có thể mị chúng ta sẽ không sao

ừ, nhưng chỉ có người sẽ không sao
còn em làm sao vượt được trời cao rộng
loay hoay với tình yêu bất động
nhìn dòng sông băng bất tận, tự hỏi đàn vịt đã đi đâu?

chỉ có mình em là tự đào sâu
tự khâu lại vết thương rộng ngoác
chôn độc ác trong fantasie của dvorak
lác đác trong mơ tìm giấc ngủ vùi

phải làm gì khi tình không vui?"



Thứ Bảy, 6 tháng 9, 2014

Em ạ ...



Tự nhiên mưa thấy ai cũng treo stt buồn, thấy lòng mình cũng lặng theo xuống đi 1 nhịp ...

Mưa từ cửa sổ phòng bếp công ty :)




"nỗi buồn của tôi là kí ức tự thiêu
ném quá khứ qua ban công và nhảy xuống
độc thoại dốc đầy bình rồi uống
cạn một hơi vẫn không thấy tương lai

tình yêu tôi vẽ là cánh hoa tường phai
cô đơn đại dương trào qua vai thăm thẳm
hạnh phúc của tôi là con tàu bị đắm
tín hiệu cầu cứu ngắt lịm chìm trôi

ừ em ạ chỉ là thế thôi"



Tôi ...



“Tôi rất sợ con người nhưng tôi không căm ghét họ.




Thật đấy, tôi yêu mến họ đa phần thời gian, nhưng tôi có cảm giác mình là một giống loài khác hẳn.
Tôi khóc vì cô đơn nhưng đó không phải kiểu đơn côi có thể lấp đầy bởi ai cả.
Tôi khóc vì trơ trọi vì tôi nghĩ mình là một tinh cầu đơn độc giữa các chòm sao vạn năm cùng nhau liên kết.

Người ta có thể nói cho tô nghe rất nhiều điều tốt đẹp nhằm hướng tôi tới sự tích cực
Rằng tôi hãy sống là chính mình
hãy tự hào
hãy hành động vì bản thân
hành động vì tình yêu
ngừng tự so sánh mình với kẻ khác
luôn vươn tới ước mơ
nắm bắt cơ hội
thật cởi mở và thân thiện
thật vân vân và nhiều lắm.

Nhưng tôi chỉ muốn ai đó cho tôi biết: Bằng cách nào?
Bằng cách nào sống đầy tích cực và hạnh phúc như thế
chân thực và nhẹ nhõm như thế
trong cái thế giới này
với tâm hồn đen đúa mệt rũ này.

Tôi thử làm kẻ cởi mở nhưng tôi mệt nhoài.
Tôi thử làm kẻ vui vẻ nhưng tôi càng đau khổ.
Tôi thử làm kẻ tốt bụng nhưng tôi thành giả dối.
Tôi thử thật nhiều yêu thương nhưng chỉ còn sự đa nghi.

Vấn đề thật ra nằm ở chính tôi, đúng không?
Em nói có đúng không?

Có những buổi sáng tôi tỉnh giấc thấy như đang chết.
Chẳng ích gì nếu tôi kể cho em nghe về cơn tuyệt vọng của mình, nhưng cũng chẳng lợi gì nếu tôi không nói ra.
Tôi vẫn đang tìm kiếm đồng loại em có biết không
Ngoài kia ai đó sẽ nghe và hiểu âm thanh tôi phát ra
Bởi tôi đã đủ mệt mỏi khi khóc một mình
gào thét một mình
bất an một mình.
Tôi sẽ không dừng lại, tôi sẽ không dừng lại dù vô vọng tới đâu.

Xin đừng là tinh cầu đơn côi.
Xin đừng là giống loài riêng biệt.
Xin đừng phải một mình.”


Thứ Sáu, 5 tháng 9, 2014


"người nằm cạnh tôi
thở nhịp đều trong đêm tối
nỗi buồn vọng nhức nhối
trải lối đi giữa những hàng cây

ngực gầy
đôi vai trần phảng vực 

hương mỏng êm như giấy
người không nghe thấy
người không nhìn thấy đêm chỉ có tôi bao giờ"


Yêu!



"Tôi yêu em.
Tôi biết.
Như bao  nhiều lần tôi sống bằng lí trí khác.
Tôi biết rõ cảm xúc của mình.
Và tôi có thể gọi tên."


Tôi thích cảm giác ngủ vùi, ngủ vùi trong lòng em.


Tôi thường thích chạm vào gương mặt em, đôi khi chỉ là đặt bàn tay của mình ở đó, đôi khi là véo em 1 cái thật mạnh, hoặc đôi lần đặt lên đó những nụ hôn. Mỗi lần như vậy, tôi lại nhớ đến cái khoảng thời gian tối tăm trong ánh mắt, tôi không thấy gì ngoài những khoảng trống mông mênh, rồi lại phải dùng tất cả kí ức của mình để vẽ ra những thứ quanh mình bằng thứ xúc giác ấy. Mà tôi, thì muốn giữ cho mình luôn luôn ghi nhớ gương mặt em.

Tôi, đôi khi, cảm giác gần như bản thân mình không tồn tại.
Cái cảm giác ấy qua từng ngày, từng ngày lại càng mông lung hơn. Tôi dùng nhiều thứ để nhắc nhở mình, để giữ cho chính mình biết rằng mình vẫn đang là 1 con người sống chen chúc trong cái thế giới chật chội này. Để giữ cho bản thân không bị trôi tuột bởi những xúc cảm tăm tối mà biến mất dần đi khỏi sự sống này.

Tôi yêu em. Tình yêu của tôi đối với em cũng chỉ  như cái tình yêu tôi dành cho chính bản thân mình,  1 tình yêu lí trí đến mức ích kỉ, không hơn.
Tôi yêu em. Vì tôi tin rằng em đang yêu tôi, em sẽ ở cạnh tôi dù cho là những phút giây tôi yếu đuối, mong manh, điên rồ hay xấu xa nhất. Vì tôi tin em, nên tôi cho em biết mọi góc khuất xấu xa nhất của mình. Vì tôi tin rằng, em cũng yêu tôi bằng cái tình yêu tôi dành cho chính bản thân mình.
Tôi chỉ có thể yêu em như thế, không hơn, vì cái tình yêu mà tôi bất chấp dành cho người khác, đã lụi tàn, đã kết thúc, đã cạn kiệt.

Đôi lúc, tôi ngồi và suy  ngẫm.
Tôi thấy mình tàn nhẫn, độc ác và lạnh lùng.
Tôi thấy mình như dần trở thành 1 cái gì đó, xấu xa và mục rữa. Thấy bản thân trở nên nhơ nháp và tan chảy.

Đôi lúc, khi em ôm và nói rằng em yêu tôi.
Tôi lại thấy nó như thứ ánh sáng thiên đường rọi thẳng vào lòng, nó làm tôi ấm áp, nó làm tôi muốn trở lại làm người. Nhưng nó cũng làm tôi thấy rõ những cái xấu xa và tồi tệ của bản thân mình, hơn bao giờ hết.
Tôi muốn đầy em ra, không muốn làm em tổn thương hay vấy bẩn vì bản thân mình. Nhưng sự ích kĩ và tham lam trong tôi lại muốn giữ chặt em lại, muốn chiếm hữu, muốn em vĩnh viễn, vĩnh viễn ở bên cạnh tôi, yêu tôi, và bao trọn lấy tôi bằng thứ tình cảm mà tôi cho rằng ấm áp ấy.

Tôi muốn trói chặt em lại, giữ mãi em bên cạnh mình. Nhưng tôi lại càng trở nên xấu xa hơn nữa, hơn cả những gì tôi đã đang và từng có. Tôi muốn sống 1 lần cho hết cái ích kỉ của riêng mình, giữ lấy em bằng toàn bộ cái ích kỉ của mình. Vì ít ra, tôi sẽ không bao giờ phản bội lại em.
Tôi cảm thấy nhói đau, không thích, khó chịu với bất kì người con gái nào em có tình cảm, em quan tâm, em hỏi han. Đơn giản vì bản thân tôi thấy mình quá sức tồi tệ, tôi sợ rằng, rồi em sẽ có lúc nhận ra, mọi người con gái khác đều tốt hơn tôi, đều xứng đáng có được tình cảm của em hơn tôi.

Tôi yêu em, bằng cái tình yêu ích kỉ tôi yêu chính bản thân mình.
Tôi yêu em, bằng cái tình yêu cực đoan, ràng buộc và cứng nhắc, để cho em có thể ở bên tôi mãi, ở bên tôi mãi, mãi mãi. Dù tôi không biết thật chất rằng, mãi mãi là bao xa.

Em, có chấp nhận cho tôi yêu em bằng 1 tình yêu như vậy?
Và đáp lại tôi bằng toàn bộ lí trí và tình cảm của em?



Thứ Năm, 4 tháng 9, 2014






"trận mưa khủng khiếp
người cặm cụi viết
giật mình ngẩng lên
nhìn tôi
buông lời thản nhiên
đừng xa xôi
nữa
vứt tất cả lời hứa
chúng ta
lìa nhau đi."



Anh có làm được không ?


"Đôi tay nhân gian chưa từng độ lượng.
Ngọn gió hoang vu, thổi suốt xuân thì.."


<3



Em là cô nàng gai góc mang trái tim yếu mềm. Yêu em, có lẽ phải cần rất nhiều nhẫn nại. Là anh, anh có làm được không?

Người ta bảo em khó hiểu.
Người ta bảo em khó chiều.
Người ta bảo em dễ thương nhưng khó yêu.
Người ta bảo yêu em phải dũng cảm lắm!

Ừ em khó hiểu. Đôi khi em muốn một mình, có lúc em lại sợ cô đơn.
Em thường tít mắt vì một mẩu bánh ngọt, nhưng lúc lại cuồng quay mê đắm vị cà phê đắng. 
Em có thể hạnh phúc vì những điều thật giản đơn. 
Nhưng có khi những việc lớn lao cùng lời nói yêu thương vĩ đại của bao người chẳng thể giúp em nở một nụ cười.

Ừ em khó hiểu. Đôi khi một cái nắm tay cũng làm em ấm áp, có lúc một cái ôm siết mà em vẫn thấy lạnh. Em luôn mỉm cười dù trước mặt có bao nhiêu cơn bão tố, nhưng lại dễ dàng rơi nước mắt vì người không xứng đáng làm tổn thương em. Em có thể yêu người này bằng tất cả những gì em có, nhưng với một người khác lại chẳng thể nâng niu.

Ừ là em khó chiều.
 Lúc em đẩy anh ra xa, em có thể nói ngàn lời mặc kệ, có thể luôn miệng bảo rằng em không sao. Nhưng em sợ lắm nhìn anh quay đi. Giá như em có thể nói rằng, em càng tỏ ra mạnh mẽ, càng là lúc em cần được bảo vệ, chở che.

Ừ là em khó chiều. 
Lúc em bảo rằng em không muốn yêu ai lần nữa, em có thể chứng minh rằng mình độc lập vững vàng, mình sống mà không cần một chàng trai bên cạnh. Nhưng em sợ lắm tim mình khô cằn, héo úa. 
Giá như em có thể nói rằng, em thèm được yêu thương trọn vẹn, yêu thương bằng thật tâm.
 Giá như em có thể nói rằng em mong ngóng ai đó có khả năng làm em tin vào thứ thiên trường địa cửu lần nữa.

Khi cảm xúc bước qua quá nhiều đổ vỡ, bản thân chúng ta ít nhiều thay đổi.

Em phải khoác lên vai bộ lông nhím xù. Em cố gắng tô vẽ rất nhiều mặt cười.
Em dù muốn dù không cũng bắt đầu sợ hãi. Em trở nên nhạy cảm với mọi thứ xung quanh.
Em dè dặt và cáu bẳn khi có người chạm vào thế giới của mình. 
Em lo sợ tổn thương, em lo sợ em không gượng dậy nổi.
Em gai góc và khó hiểu.
Em mâu thuẫn và trái ngược.

Nhưng em vẫn cần yêu thương, rất cần...

Vì em là cô nàng gai góc mang trái tim yếu mềm. 
Yêu em, có lẽ phải cần rất nhiều nhẫn nại. 
Là anh, anh có làm được không?





Tự nhiên thấy khó thở, không biết phải làm gì, không biết phải đi đâu.
Thậm chí, chẳng biết bản thân mình phải hít thở như thế nào nữa ...

Tự nhiên thấy cả thế giới này, chỉ có 1 mình mình lạc lõng.

Thứ Tư, 3 tháng 9, 2014



Tuổi trẻ luôn có những khoảng khắc mà lòng luôn mong nó kéo dài mãi mãi mãi mãi mãi ~

Đi Phan Thiết chơi lễ 2/9 

Thứ Ba, 2 tháng 9, 2014



Nếu chẳng thể thành thật hết với nhau.
Ở cạnh nhau có thật sự có còn ý nghĩa ?