Thứ Hai, 8 tháng 9, 2014
Tôi là dạng người rất sợ những khoảng trống lặng im.
Khoảng trống lặng im, luôn nhắc nhở tôi về khoảng thời gian ấy.
Trống rỗng, cô độc, cùng cực và đớn đau.
Tôi tự chìm trong nỗi đau của chính mình mà khóc, khóc như thể trên thế gian này, tôi chẳng tựa vào ai được bao giờ, mà thật, là trên thế gian này, tôi chẳng tựa vào ai được bao giờ.
trong những cơn mơ trong đêm tối đen như mực, tôi nhớ mình mãi chìm trong cơn ác mộng trốn chạy giữa những khoảng không. cơn ác mộng mà tôi cứ chạy mãi, cứ gọi mãi, chỉ có đêm đen và khoảng không im lặng đáp lời.
tôi nhớ tôi của những ngày còn anh. của đớn đau và cô độc mỗi lúc giận nhau.
những lúc anh luôn bỏ tôi lại với sự cô đơn lạnh buốt mà cũng chính bản thân tôi luôn phải cắn răng vượt qua.
tôi sợ thật sự mỗi khi em bảo em cần đi 1 lát, em cần về, cần xa nơi này, cần rời khỏi tôi, và em cần im lặng.
mỗi khi như thế, lòng tôi chỉ có 1 câu hỏi,
phải chăng, trên cuộc sống này, sự tồn tại của tôi luôn là 1 thứ gì đó khiến người khác mệt mỏi và phiền phức đến mức muốn lánh xa, muốn bỏ trốn, muốn chối bỏ.
tôi không phải người tốt.
tôi ngàn vạn lần tự nhắc mình như vậy, và tự bắt mình không được nghĩ như vậy.
nhưng cái vòng lẩn quẩn trong lòng, tôi cũng chỉ mong có ai đó chỉ cho mình lối ra. nắm lấy tôi, quát lên với tôi rằng ai đó cần tôi, cần tôi như hơi thở trong cuộc sống này, để tôi biết rằng, mình không phải thứ bỏ đi, để tôi biết rằng, sự tồn tại của tôi không bị cả thế giới loài người chối bò.
nhưng sau bao nhiêu năm tháng với từng ấy vết đau. cuối cùng cũng chỉ có tôi luôn co người lại, khóc cạn nước đi, gặm nhấm lấy nổi đau thường trực trong tâm trí mình,
tôi luôn van xin mình phải tự yêu lấy bản thân, không được tự hủy hoại mình. nhưng tôi phải làm sao, phải làm sao để tự thoát ra khỏi những đớn đau đâm vào từ mọi phía ?
tôi mệt mỏi
tôi ước gì có khóc òa lên và nói với tất cả những ai trước mặt rằng đừng bắt tôi phải cố gắng cho bất kì điều gì nữa, đừng bằt tôi sống vì bất kì điều gì nữa.
tôi chỉ ước gì có người đến và ôm lấy tôi thật chặt, cho tôi biết rằng, dù cả thế giới không cần, họ vẫn bất chấp tất cả cần tôi ở bên.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét