“Tôi rất sợ con người nhưng tôi không căm ghét họ.
Thật đấy, tôi yêu mến họ đa phần thời gian, nhưng tôi có cảm giác mình là một giống loài khác hẳn.
Tôi khóc vì cô đơn nhưng đó không phải kiểu đơn côi có thể lấp đầy bởi ai cả.
Tôi khóc vì trơ trọi vì tôi nghĩ mình là một tinh cầu đơn độc giữa các chòm sao vạn năm cùng nhau liên kết.
Người ta có thể nói cho tô nghe rất nhiều điều tốt đẹp nhằm hướng tôi tới sự tích cực
Rằng tôi hãy sống là chính mình
hãy tự hào
hãy hành động vì bản thân
hành động vì tình yêu
ngừng tự so sánh mình với kẻ khác
luôn vươn tới ước mơ
nắm bắt cơ hội
thật cởi mở và thân thiện
thật vân vân và nhiều lắm.
Nhưng tôi chỉ muốn ai đó cho tôi biết: Bằng cách nào?
Bằng cách nào sống đầy tích cực và hạnh phúc như thế
chân thực và nhẹ nhõm như thế
trong cái thế giới này
với tâm hồn đen đúa mệt rũ này.
Tôi thử làm kẻ cởi mở nhưng tôi mệt nhoài.
Tôi thử làm kẻ vui vẻ nhưng tôi càng đau khổ.
Tôi thử làm kẻ tốt bụng nhưng tôi thành giả dối.
Tôi thử thật nhiều yêu thương nhưng chỉ còn sự đa nghi.
Vấn đề thật ra nằm ở chính tôi, đúng không?
Em nói có đúng không?
Có những buổi sáng tôi tỉnh giấc thấy như đang chết.
Chẳng ích gì nếu tôi kể cho em nghe về cơn tuyệt vọng của mình, nhưng cũng chẳng lợi gì nếu tôi không nói ra.
Tôi vẫn đang tìm kiếm đồng loại em có biết không
Ngoài kia ai đó sẽ nghe và hiểu âm thanh tôi phát ra
Bởi tôi đã đủ mệt mỏi khi khóc một mình
gào thét một mình
bất an một mình.
Tôi sẽ không dừng lại, tôi sẽ không dừng lại dù vô vọng tới đâu.
Xin đừng là tinh cầu đơn côi.
Xin đừng là giống loài riêng biệt.
Xin đừng phải một mình.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét