khi người quên biết ôm nhẹ nhàng
khi người rơi câu nói dịu dàng
khi cả những cay đắng nồng nàn
cũng buồn ứa tim.
khi tất cả chỉ còn là thước phim
khoảng thời gian đẹp đẽ đã chìm trôi ấy
khi người không chỉ nhìn mà còn thấy
cũng không thể nắm lấy tay nhau
khi người đứng trước vực nỗi đau
vẫn dửng dưng hỏi: 'em làm sao thế?'
vẫn đưa tay chạm nước mắt tinh tế
vẫn có thể mị chúng ta sẽ không sao
ừ, nhưng chỉ có người sẽ không sao
còn em làm sao vượt được trời cao rộng
loay hoay với tình yêu bất động
nhìn dòng sông băng bất tận, tự hỏi đàn vịt đã đi đâu?
chỉ có mình em là tự đào sâu
tự khâu lại vết thương rộng ngoác
chôn độc ác trong fantasie của dvorak
lác đác trong mơ tìm giấc ngủ vùi
phải làm gì khi tình không vui?"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét