"Tôi yêu em.
Tôi biết.
Như bao nhiều lần tôi sống bằng lí trí khác.
Tôi biết rõ cảm xúc của mình.
Và tôi có thể gọi tên."
Tôi thích cảm giác ngủ vùi, ngủ vùi trong lòng em.
Tôi thường thích chạm vào gương mặt em, đôi khi chỉ là đặt bàn tay của mình ở đó, đôi khi là véo em 1 cái thật mạnh, hoặc đôi lần đặt lên đó những nụ hôn. Mỗi lần như vậy, tôi lại nhớ đến cái khoảng thời gian tối tăm trong ánh mắt, tôi không thấy gì ngoài những khoảng trống mông mênh, rồi lại phải dùng tất cả kí ức của mình để vẽ ra những thứ quanh mình bằng thứ xúc giác ấy. Mà tôi, thì muốn giữ cho mình luôn luôn ghi nhớ gương mặt em.
Tôi, đôi khi, cảm giác gần như bản thân mình không tồn tại.
Cái cảm giác ấy qua từng ngày, từng ngày lại càng mông lung hơn. Tôi dùng nhiều thứ để nhắc nhở mình, để giữ cho chính mình biết rằng mình vẫn đang là 1 con người sống chen chúc trong cái thế giới chật chội này. Để giữ cho bản thân không bị trôi tuột bởi những xúc cảm tăm tối mà biến mất dần đi khỏi sự sống này.
Tôi yêu em. Tình yêu của tôi đối với em cũng chỉ như cái tình yêu tôi dành cho chính bản thân mình, 1 tình yêu lí trí đến mức ích kỉ, không hơn.
Tôi yêu em. Vì tôi tin rằng em đang yêu tôi, em sẽ ở cạnh tôi dù cho là những phút giây tôi yếu đuối, mong manh, điên rồ hay xấu xa nhất. Vì tôi tin em, nên tôi cho em biết mọi góc khuất xấu xa nhất của mình. Vì tôi tin rằng, em cũng yêu tôi bằng cái tình yêu tôi dành cho chính bản thân mình.
Tôi chỉ có thể yêu em như thế, không hơn, vì cái tình yêu mà tôi bất chấp dành cho người khác, đã lụi tàn, đã kết thúc, đã cạn kiệt.
Đôi lúc, tôi ngồi và suy ngẫm.
Tôi thấy mình tàn nhẫn, độc ác và lạnh lùng.
Tôi thấy mình như dần trở thành 1 cái gì đó, xấu xa và mục rữa. Thấy bản thân trở nên nhơ nháp và tan chảy.
Đôi lúc, khi em ôm và nói rằng em yêu tôi.
Tôi lại thấy nó như thứ ánh sáng thiên đường rọi thẳng vào lòng, nó làm tôi ấm áp, nó làm tôi muốn trở lại làm người. Nhưng nó cũng làm tôi thấy rõ những cái xấu xa và tồi tệ của bản thân mình, hơn bao giờ hết.
Tôi muốn đầy em ra, không muốn làm em tổn thương hay vấy bẩn vì bản thân mình. Nhưng sự ích kĩ và tham lam trong tôi lại muốn giữ chặt em lại, muốn chiếm hữu, muốn em vĩnh viễn, vĩnh viễn ở bên cạnh tôi, yêu tôi, và bao trọn lấy tôi bằng thứ tình cảm mà tôi cho rằng ấm áp ấy.
Tôi muốn trói chặt em lại, giữ mãi em bên cạnh mình. Nhưng tôi lại càng trở nên xấu xa hơn nữa, hơn cả những gì tôi đã đang và từng có. Tôi muốn sống 1 lần cho hết cái ích kỉ của riêng mình, giữ lấy em bằng toàn bộ cái ích kỉ của mình. Vì ít ra, tôi sẽ không bao giờ phản bội lại em.
Tôi cảm thấy nhói đau, không thích, khó chịu với bất kì người con gái nào em có tình cảm, em quan tâm, em hỏi han. Đơn giản vì bản thân tôi thấy mình quá sức tồi tệ, tôi sợ rằng, rồi em sẽ có lúc nhận ra, mọi người con gái khác đều tốt hơn tôi, đều xứng đáng có được tình cảm của em hơn tôi.
Tôi yêu em, bằng cái tình yêu ích kỉ tôi yêu chính bản thân mình.
Tôi yêu em, bằng cái tình yêu cực đoan, ràng buộc và cứng nhắc, để cho em có thể ở bên tôi mãi, ở bên tôi mãi, mãi mãi. Dù tôi không biết thật chất rằng, mãi mãi là bao xa.
Em, có chấp nhận cho tôi yêu em bằng 1 tình yêu như vậy?
Và đáp lại tôi bằng toàn bộ lí trí và tình cảm của em?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét