Gai góc đến mức nào, rồi cũng sẽ nở hoa
Mấy ngày trước, vô tình đọc một bài báo nói rằng: những ai có hình xăm ở các vị trí để lộ ra ngoài thì không được phép nhập ngũ.
Nói thế nào nhỉ ?! Hình xăm và chuyện nhập ngũ ? Chẳng lẽ có chỗ liên quan? Hay ý là, những kẻ xăm trổ là thành phần không có tư cách được trở thành người lính, không có tư cách thực hiện nghĩa vụ của mình với Tổ Quốc, dù muốn, dù không?
Rồi em lại nhớ cách đây chưa lâu, trờ về thăm nhà, để Ba nhìn thấy hình xăm be bé dưới cổ tay vừa xăm mấy tháng rồi. Ba em cũng đã tức giận đến mức quay lưng lên phòng và giảng dạy cho em cả mấy tiếng đồng hồ về chuyện không thích trên người con có một "dầu vết" kiểu ấy. Mà hình như, cũng chẵng được bao nhiêu ông bố bà mẹ lại đi ủng hộ con mình "hành xác" và để lại "vết tích" thế kia trên cơ thể đủ đầy ba mẹ sinh ra ?!
Tự nhiên thấy rằng, với nhiều người, xăm lại là một điều đáng xấu hổ và người có hình xăm là những người có vấn đề về nhân cách, kiểu ăn chơi đua đòi các kiểu.
Còn với em, đây đúng là một biểu hiện kì cục của việc đánh gía con người qua vẻ bề ngoài. Mà không phải cả ông bà ta vẫn cứ luôn dạy rằng, không nên vội vàng đánh giá bất kì điều gì khi chưa hiểu rõ những gì sâu bên trong sao?
Em tự thấy bản thân mình luôn là một đứa con gái ngoan, được giáo dục, ăn học đàng hoàng tử tế, không phá phách cũng chẳng đua đòi. Dù cũng không hẳn là hoàn toàn tốt, nhưng chắc còn cách tiêu chuẩn của thành phần thanh niên phá hoại xã hội rất xa. Nhưngmà, em lại thích những hình xăm.
Mà từ bản thân, em lại suy ra rằng, ngoại trừ 1 số (ít) những kẻ đua đòi phô trương này nọ, mỗi hình xăm luôn gắn với cả 1 câu chuyện , từ dài, đến rất dài.
Như 1 nhỏ bạn em, ngoại hình to khỏe, tóc nhuộm hồng dạ quang, có 1 hình xăm ngôi sao sau gáy tay. Nhìn nhỏ có vẻ đầu gấu, bất cần đời, bất hảo, bất lương, bất chấp gì đó. Nhưng liệu có được bao nhiêu người lắng lòng lại, ngồi xuống nghe nhỏ tâm sự về hoàn cảnh gia đình, những đòn roi của cha và những giọt nước mắt của mẹ, về công việc thiết kế luôn áp lực cao nhưng đầy thử thách và đam mê, và những ước mơ, những nỗi đau khi quá xốc nổi mà không lắng nghe những người luôn che chở và thật lòng với mình. Hình xăm ấy, như một lời nhắc nhở, đừng quá vội vàng, hãy biết lắng nghe.
Em dám chắc, tâm hồn nhỏ tươi sáng hơn bất kì một "thanh niên nghiêm túc" nào. Và nỗi đau trong lòng nhỏ cũng đủ lớn để khiến nhỏ có thể cứng rắng, và vươn mình lên sống tốt, hơn bất kì một bạn "sạch sẽ" nào.
Như 1 nhóc em, bên hông ngón trỏ bàn tay phải có 1 hình xăm máy ảnh nho nhỏ. Để nhắc về ước mơ 1 thời cầm máy đeo đuổi nghệ thuật, mà cuộc sống quá nghiệt ngã cướp mất đi, cuốn nhóc vào cái mưu sinh cơm áo gạo tiền. Bán đi cả "người bạn" đồng hành thân thiết từng đi chung cả một đoạn đường gian khó, xếp cất ước mơ vào đáy chiếc hộp đen ngòm của thực tại, để san sẻ gánh nặng gia đình cho người mẹ ngày ốm bữa đau. Nhóc xăm hình máy ảnh ở đó, để không bao giờ quên, để có đủ niềm tin cắn chặt răng mình, cố gắng hơn nữa, để một ngày lại được hòa mình vào ước vọng chỉ tạm thời gác lại một thời gian.
Như bản thân em, có 1 hình xăm kí hiệu cung Ma Kết ở ngay cổ tay phải, được ghi dấu vào 1 ngày đẹp trời khi vừa gượng dậy được khỏi 1 cơn đau.
Để nhắc cho mình biết, bản thân là 1 Ma Kết, phải sống cứng cỏi như 1 Ma Kết, Để ghi nhớ rằng, có những nỗi đau chỉ 1 mình bản thân mình cảm nhận, hứng chịu, vượt qua. Những nỗi đau mà dù ai đó có yêu thương mình đến đánh đổi cả trời đất cũng không cách nào chia sẻ được. Dù nổi đau đó có lớn đến cắt thịt cắt da, hay chỉ là vết muỗi cắn bé xíu. Để trong những giây phút tưởng chừng như gục ngã của cuộc đời này, chỉ cần em muốn, cắn chặt răng mình, nhắm chặt mắt lại, rồi mọi thứ cũng sẽ qua đi. Và chỉ đơn giản, em cần 1 điều gì đó, nhỏ bé, và sẽ bên cạnh mình suốt đời, như là máu thịt. Cần hơn cả khi em cần 1 con người. 1 ma kết như em, sẽ vững vàng thôi mà!
Mà suy cho cùng, mỗi con người, ai cũng có quyền lựa chọn cho mình cách sống, cách thể hiện và cách lựa chọn những gì song hành cùng mình trong những tháng ngày đằng đẳng làm người.
Tốt cũng được, xấu cũng được, miễn là bản thân cảm thấy không hổ thẹn với bản thân, không vô trách nhiệm với cuộc sống, với những người yêu thương mình. Nhưng dường như, định kiến vẫn mãi luôn là những định kiến, cản trở con người gìn giữ cho mình những hướng đi, lựa chọn riêng không đồng nhất với đám đông.
Dù sao đi nữa, đã sống, chắc vẫn phải làm "người" theo đúng chuẫn trong môi trường mình sống.
Dù sao đi nữa, em cũng vẫn rất tôn trọng những ai có 1 hình xăm, và có 1 câu chuyện đủ đầy về ý nghĩa của mình hình xăm. Ít ra những người ấy, không giấu đi những thứ tối tăm của bản thân dưới cái vẻ chỉnh chu, thánh thiện, hiền lành.
Mà những kẻ luôn đối xử với nhau bằng dao găm dưới những lớp vỏ hiền lành, mới chính là loại người em khinh khi và sợ hãi nhất ...