Thứ Hai, 27 tháng 10, 2014

Ảm đạm

Nếu có một ai đó hiểu em, có lẽ em sẽ ôm người đó mà khóc. 
Như trẻ con bị người khác nghi oan sà vào lòng mẹ thút thít. 



Nhưng tiếc thay, em nào còn là trẻ nhỏ. Có những chuyện chỉ biết gói lại và giấu vào lòng. 

Em nghĩ mình cao thượng ư? Nào phải thế. 

Em nghĩ mình rộng lượng ư? Nào phải đâu anh. 

Em cũng ích kỷ như bao con người đời thường khác. 

Và đôi khi, vụng về nói ra những lời không đáng.

Thôi thì, cứ lặng im mà sống. Bởi có "những nỗi buồn chẳng thể nào giao cảm cùng nhau". Quãng đời em đã và đang sống, có đáng là gì với những nhọc nhằn người khác đã đi qua đâu. Những lúc thế này, chắc để lòng mỗi người dịu vơi đi sẽ đỡ nhọc nhằn hơn. 

Vì mỗi lời phán xét, chỉ làm tăng thêm muộn phiền.

Dẫu thế nào đi nữa, những người sượt ngang qua đời mình, những người đã từng thâu đêm trò chuyện với mình, những người đã gặp một lần mà như quen từ lâu - họ mãi là những người em yêu quý. Không gì thay đổi được.

P.S: Sài Gòn là những ngày thật dài và thật buồn. Ảm đạm chảy trên từng con chữ...

Có lẽ rằng chúng ta còn quá trẻ giữa đời  nhau
Nên cứ làm đau bằng những vết dao không tính trước




Chủ Nhật, 19 tháng 10, 2014



Dành tặng cho cô gái đặc biệt nhất cuộc đời tôi <3

Vì em vẫn mãi là cô gái tuyệt với nhất trong lòng tôi, hạnh phúc nhé!




Thứ Bảy, 11 tháng 10, 2014

Cho Anh - ngày của Thiên Bình!




Tháng 10, mọi thứ xung quanh em vẫn vậy, đẹp và ấm... 




Chỉ có một điều thay đổi thu này em không còn cầm tay Anh vào ngày ấy - Ngày một chàng trai Thiên Bình ra đời. 

Người ta nói, Thiên Bình là những người ấm áp, nhẹ nhàng như mùa thu vậy, Anh hiền lắm - hiền như một cục bột mặc sức em cấu véo thôi. Nhưng cục bột lại rất lạnh lùng, dù em có như thế nào thì nó vẫn vậy, bất kể em vui hay buồn, vẫn vậy.

Để yêu một người rất dễ, nhưng để quên đi những kỉ niệm gắn bó cùng một người lại là điều không thể. Em tự nhiên muốn đi dọc lại trên từng con phố, nhớ lại mọi ngóc ngách hay những nơi mình đi qua, cùng ghé lại ăn vặt một quán ven đường.

Ngày Anh đi, mạnh mẽ lắm nhưng em biết sau cái vỏ bọc đấy là giọt nước từ từ lăn làm mắt Anh nhoè đi trong đêm, làm sóng mũi Anh cay, làm môi anh run. Em biết mà, đây đâu phải lần đầu chúng ta chọn cách rời xa nhau mãi mãi. Lần thứ 2 rồi, lần thứ 2 rồi mà, phải không Anh?

Dù cho ngàn vạn lần em đã nói, em chỉ chấp nhận người thương em phải tin rằng, chỉ bản thân người ấy có khả năng làm em hạnh phúc. Nếu ko có được niềm tin ấy, thì người đó vẫn chưa đủ yêu thương em. Vì em chỉ cần người có đủ tình yêu và niềm tin trọn vẹn đến vậy mà thôi.
Vậy mà Anh chọn rời xa. Dù em biết lựa chọn ấy của Anh cũng là là vì anh thương em.
Nhưng em vẫn không thể chấp nhận nỗi, dù ép bản thân phải cắn răng chấp nhận đến mức nào.

Ngày tháng trôi đi rồi, bao nhiêu cái thu nữa để em cảm thấy vơi đi cái khoảng trống không tên này, và thêm bao nhiêu cái thu nữa để em không còn nhớ về một Thiên Bình em đã từng đặt nhiều hi vọng?

Kết thúc trong im lặng không phải là sự lựa chọn của hai ta, một cái kết chưa bao giờ cất lên thành lời, một cái kết âm thầm mỗi người tự hiểu. Ngày mình bắt đầu mối tình cảm này khôngg phải qua đối mặt, thế nên ngày mình xa nhau cũng không cần gì ngoài 1 tin nhắn, phải không anh?

Ngày mai sẽ đẹp và tươi sáng hơn thôi mà. Dù em vẫn nhớ những lúc mệt mỏi cùng nắm tay đi bộ trên con đường mà không phải toan tính đến ngày hôm sau của những ngày xa xôi ấy.

Em, dù thế nào đi nữa, vẫn mang chấp niệm cầu mong cho anh được bình an suốt kiếp này. 

Cảm ơn vì đã yêu em. Chúc mừng sinh nhật, Anh!

Thứ Tư, 8 tháng 10, 2014



Con người, giống như Tôn Ngộ Không, chạy mãi trong bàn tay Phật Tổ, cứ tưởng là được xa 3 vạn 8 nghìn dặm rồi hoá ra nhìn lại vẫn trong lòng bàn tay Phật. 

Chúng ta đi xa đến thế trên đường đời, đổi khác đến vô cùng.

Đến mức ngày trước đây chắc chắn chưa bao giờ tưởng tưởng ra con người bây giờ, 
Đến mức không bao giờ hết ngạc nhiên vì người bước vào cuộc đời ta, và cả người bước ra khỏi nữa.
Chúng ta sống như đã chết, mong mỏi điều quái thai hay kỳ diêu ở tương lai nhưng lại chết dí ở hiện tại.

Rôi thì ngâm lại ai cũng đều giống nhau

Trách người, ảo tưởng về bản thân, hi vọng quá nhiều về tương lai, nuối tiếc quá đong đầy cho quá khứ, bỏ mặc hiện tại, thả trôi cả ước mơ, đến khóc thôi rồi cũng thấy không bao giờ đủ cảm thấy điều gì xứng đáng để khóc.




Thứ Hai, 6 tháng 10, 2014

Trái mùa



Luôn có 1 ngày trời bắt đầu chuyển cơn lành lạnh như thế. 
Lòng cũng trái mùa như trời.




Sinh ra vào 1 ngày lạnh căm căm, nên cứ vào gần mùa này, tôi mới thấy mình sống. 
Kiểu như 1 cái mầm đợi hết nắng hết nóng, hết những ẩm ương ngày xuân ngày hạ, đợi đến mùa lạnh về, mới thức tỉnh. Thức cả 1 vùng ký ức chôn hết trong những ngày vật vờ sống. 

Sống và trống rỗng.

Tôi nhớ đến 1 hôm nọ, cũng khá lâu rồi,  tôi ngồi uống nước với 1 người bạn thân. 
Quán đông nghịt những đôi bạn trẻ líu ríu. 
Chúng tôi ngồi 1 góc nhỏ ngắm thành phố chạy dọc ngang xe cộ và ánh đèn. 
Matcha latte đắng ngắt, passion chua lè, đợi gần 1 tiếng mới có. 
Chúng tôi vẫn ngồi lại. 
Vì những câu chuyện dở. 
Có lẽ, cũng vì chúng tôi đều cô đơn. 
Cô đơn nên cần người. 
Chứ đồ uống, cũng vậy cả thôi.


Câu chuyện của cô ấy và tôi xoay quanh 1 vài người. 
Chủ yếu là cô ấy nói, còn tôi lắng nghe. 
Cô ấy có 1 anh người yêu cũ, định lấy rồi lại chia tay, sau quay lại, rồi lại chia tay tiếp. Giờ thì đứt hẳn. Thú thực, tôi không có nhiều thiện cảm với anh ấy, cũng ko ghét. Nhưng các bạn chung của chúng tôi thì ghét tệ, cứ trách cô bạn tôi sao lại yêu một người như thế, rồi hùa vào gọi anh ấy bằng những danh xưng khó nghe. Tính tôi vốn k thích đánh giá ai một chiều, nên tôi kệ. 
Cô ấy bảo: "Vì thế tao mới nói chuyện với mày".

Thật ra, chúng tôi chỉ nhìn anh ấy từ phía chúng tôi, rằng có những khi anh ấy không tốt. Nhưng cô bạn tôi thì khác, cô ấy với anh này yêu nhau mấy năm, cưới nhau cũng đã tính đến rồi, chăm sóc nhau qua những lúc thăng trầm nhất, như thế nào cô ấy sẽ hiểu hơn. Cô ấy cũng nói, anh ấy làm nhiều điều có lỗi, nhưng giờ, đọc lại thư của anh, cô ấy vẫn khóc. "Những kỷ niệm ấy, sau này có già đi, lấy người khác, tao cũng không bao giờ quên được."

Tình cảm cũng như uống nước, nóng lạnh chỉ người trong cuộc mới biết. 

Tôi nghĩ trong lòng ai cũng có một người như thế, một giai đoạn như thế. 
Người ta bảo, không ai tắm hai lần trên một dòng sông. 
Có lẽ, chúng ta luôn là những kẻ ích kỷ. 
Cả cuộc đời này, chúng ta chỉ dốc lòng, dốc cả những sự dại khờ nhất và chân thật nhất, cho một người. Sau đó, tình cảm của chúng ta sẽ pha cả sự trưởng thành cùng những dè dặt khác. 
Chúng ta sẽ giữ cho riêng mình hơn.

Tôi luôn nghĩ đến tôi của một thời gian trước. 
Một số câu chuyện phủ một lớp bụi mờ, ta không chạm đến, nhưng nó luôn ở bên trong chúng ta, chiếm một góc không nhỏ không lớn, đủ để chúng ta nhớ, chúng ta biết đến sự tồn tại. 
Nhớ câu chuyện của cô bạn tôi, nhớ cái cảm giác hòa lẫn hòa lẫn trong tiếng nói cười ồn ào cùng một bản nhạc, khuấy khuấy cốc matcha nhạt vị đắng ngắt của mình, và lòng bỗng rỗng thênh thang.

Hôm nay, thật ra thì tôi rất buồn. 
Nhưng mà, cứ kệ vậy đi. 

Ngày mà lòng trái mùa như trời vậy.




Nợ với duyên






Tôi từng nghe rằng, để gặp nhau ở đời này thì kiếp trước phải chạm mặt hơn 500 lần. 
Chỉ là một cái duyên nhỏ bé ấy đã phải níu giữ biết bao ấn tượng, nước mắt, niềm vui, nụ cười của đời người khi xưa. Huống chi là người vấn vương phận yêu thương, dày vò, kết dính với nhau trong những năm ngắn ngủi của đời người.

Có người từng cho rằng, dù sông sẽ cạn hay núi sẽ mòn, họ vẫn không thể quên được người mình yêu. Hình bóng ấy in sâu trong tâm thức, như một hình xăm chẳng thể xóa nhòa. 
Trong cuộc đời của bạn, rồi sẽ gặp được người dẫu duyên lìa phận bạc vẫn cứ ngẩn ngơ hướng về kẻ ấy, dù thế gian bao lần đổi thay. 
Lúc ấy, ta lại nghĩ đến chén canh của Mạnh Bà, uống vào sẽ quên hết những thương, giận, buồn, sầu, để cõi lòng được an yên giữa lòng người lạnh lùng. 
Nhưng, tôi tin, rằng nếu có bát canh ấy trên đời, khi bạn cầm trên tay mình, bạn sẽ không nỡ uống đâu. 

Con người là thế, sống trong mâu thuẫn đến tận đầu xanh hóa bạc. 
Cứ giận ấy, ghét ấy, mà có nỡ quên được đâu. 
Thà đau còn hơn nhạt phai mãi một bóng hình đã từng là xác thịt.

Trong cuộc đời này, tôi khâm phục những cặp vợ chồng có thể sống đến trọn đời. Suốt cả năm tháng tuổi trẻ, giữa gian nan bể đời hay vạn kiếp khổ sở, họ gắn bó với nhau như cá với nước. Có cãi nhau đấy, có lạnh nhạt đấy, nhưng rồi có ai nỡ cắt cái duyên ấy đâu. 
Người trẻ vẫn hoài mộng mơ rằng người mình yêu sẽ hoàn hảo, tròn đầy. Nhưng, nếu con tim lên tiếng, khi cái duyên được gắn trọn, thì đó là kẻ nghèo hèn hay ngỗ ngược vẫn khiến ta xao lòng, nguyện cam tâm chấp nhận đớn đau để trọn tiếng yêu.

Ngày nay, người ta ly hôn nhiều lắm. 
Vì nhiều lý do: khi tình nhạt, lòng người chông chênh, khi tình cảm trở thành trò đùa, khi họ không vượt qua cuộc sống cơm áo gạo tiền luôn đè nặng trên vai. Nhưng rồi, hận thù, cay đắng, đến khi nhắm mắt xuôi tay vẫn sẽ nhớ nhau trọn đời.

Vì thế, những ai đã tìm được nhau, dẫu chỉ là một phân đoạn cuộc đời, xin hãy giữ lấy nhau. 
Đừng vì mộng mơ, tham vọng mà đánh mất cái duyên từ đời đời kiếp kiếp tạo thành. 
Cũng đừng vì đời khắc nghiệt để rồi tình nguội lạnh.

Nếu như nợ duyên vương phận đến trọn kiếp người, xin chúc bạn hạnh phúc.

Nếu như chỉ gặp nhau trong một quãng đời, xin bạn hãy trân trọng.

Và xin đừng nghĩ rằng bạn sẽ héo tàn trong cô độc, vì trái đất tròn, rồi sẽ tìm được nhau.



Chủ Nhật, 5 tháng 10, 2014






"tôi cười nhạt cầm hơi
đi bao nhiêu nơi
vẫn thấy mình cũ kỹ
em không mảy may để ý
vẫn thản nhiên gọi "chúng ta".

sau mỗi lần đổ vỡ chạm va
chữ "chúng ta" lại mờ đi một chút
rơi tự do xuống khe gió hun hút
sao em không nhận ra? "



Thứ Năm, 2 tháng 10, 2014

Đúng hay sai với một hình xăm?



Gai góc đến mức nào, rồi cũng sẽ nở hoa



Mấy ngày trước, vô tình đọc một bài báo nói  rằng: những ai có hình xăm ở các vị trí để lộ ra ngoài thì không được phép nhập ngũ.
Nói thế nào nhỉ ?! Hình xăm và chuyện nhập ngũ ? Chẳng lẽ có chỗ liên quan? Hay ý là, những kẻ xăm trổ là thành phần không có tư cách được trở thành người lính, không có tư cách thực hiện nghĩa vụ của mình với Tổ Quốc, dù muốn, dù không?

Rồi em lại nhớ cách đây chưa lâu, trờ về thăm nhà, để Ba nhìn thấy hình xăm be bé dưới cổ tay vừa xăm mấy tháng rồi. Ba em cũng đã tức giận đến mức quay lưng lên phòng và giảng dạy cho em cả mấy tiếng đồng hồ về chuyện không thích trên người con có một "dầu vết" kiểu ấy. Mà hình như, cũng chẵng được bao nhiêu ông bố bà mẹ lại đi ủng hộ con mình "hành xác" và để lại "vết tích" thế kia trên cơ thể đủ đầy ba mẹ sinh ra ?!
Tự nhiên thấy rằng, với nhiều người, xăm lại là một điều đáng xấu hổ và người có hình xăm là những người có vấn đề về nhân cách, kiểu ăn chơi đua đòi các kiểu. 
Còn với em, đây đúng là một biểu hiện kì cục của việc đánh gía con người qua vẻ bề ngoài. Mà không phải cả ông bà ta vẫn cứ luôn dạy rằng, không nên vội vàng đánh giá bất kì điều gì khi chưa hiểu rõ những gì sâu bên trong sao?

Em tự thấy bản thân mình luôn là  một đứa con gái ngoan, được giáo dục, ăn học đàng hoàng tử tế, không phá phách cũng chẳng đua đòi. Dù cũng không hẳn là hoàn toàn tốt, nhưng chắc còn cách tiêu chuẩn của thành phần thanh niên phá hoại xã hội rất xa. Nhưngmà,  em lại thích những hình xăm. 
Mà từ bản thân, em lại suy ra rằng, ngoại trừ 1 số (ít) những kẻ đua đòi phô trương này nọ, mỗi hình xăm luôn gắn với cả 1 câu chuyện , từ dài, đến rất dài. 

Như 1 nhỏ bạn em, ngoại hình to khỏe, tóc nhuộm hồng dạ quang, có 1 hình xăm ngôi sao sau gáy tay. Nhìn nhỏ có vẻ đầu gấu, bất cần đời, bất hảo, bất lương, bất chấp gì đó. Nhưng liệu có được bao nhiêu người lắng lòng lại, ngồi xuống nghe nhỏ tâm sự về hoàn cảnh gia đình, những đòn roi của cha và những giọt nước mắt của mẹ, về công việc thiết kế luôn áp lực cao nhưng đầy thử thách và đam mê, và những ước mơ, những nỗi đau khi quá xốc nổi mà không lắng nghe những người luôn che chở và thật lòng với mình. Hình xăm ấy, như một lời nhắc nhở, đừng quá vội vàng, hãy biết lắng nghe.
Em dám chắc, tâm hồn nhỏ tươi sáng hơn bất kì một "thanh niên nghiêm túc" nào. Và nỗi đau trong lòng nhỏ cũng đủ lớn để khiến nhỏ có thể cứng rắng, và vươn mình lên sống tốt, hơn bất kì một bạn "sạch sẽ" nào.

Như 1 nhóc em, bên hông ngón trỏ bàn tay phải có 1 hình xăm máy ảnh nho nhỏ. Để nhắc về ước mơ 1 thời cầm máy đeo đuổi  nghệ thuật, mà cuộc sống quá nghiệt ngã cướp mất đi, cuốn nhóc vào cái mưu sinh cơm áo gạo tiền. Bán đi cả "người bạn" đồng hành thân thiết từng đi chung cả một đoạn đường gian khó, xếp cất ước mơ vào đáy chiếc hộp đen ngòm của thực tại, để san sẻ gánh nặng gia đình cho người mẹ ngày ốm bữa đau. Nhóc xăm hình máy ảnh ở đó, để không bao giờ quên, để có đủ niềm tin cắn chặt răng mình, cố gắng hơn nữa, để một ngày lại được hòa mình vào ước vọng chỉ tạm thời gác lại một thời gian.

Như bản thân em, có 1 hình xăm kí hiệu cung Ma Kết ở ngay cổ tay phải, được ghi dấu vào 1 ngày đẹp trời khi vừa gượng dậy được khỏi 1 cơn đau. 
Để nhắc cho mình biết, bản thân là 1 Ma Kết, phải sống cứng cỏi như 1 Ma Kết, Để ghi nhớ rằng, có những nỗi đau chỉ 1 mình bản thân mình cảm nhận, hứng chịu, vượt qua. Những nỗi đau mà dù ai đó có yêu thương mình đến đánh đổi cả trời đất cũng không cách nào chia sẻ được. Dù nổi đau đó có lớn đến cắt thịt cắt da, hay chỉ là vết muỗi cắn bé xíu. Để trong những giây phút tưởng chừng như gục ngã của cuộc đời này, chỉ cần em muốn, cắn chặt răng mình, nhắm chặt mắt lại, rồi mọi thứ cũng sẽ qua đi. Và chỉ đơn giản, em cần 1 điều gì đó, nhỏ bé, và sẽ bên cạnh mình suốt đời, như là máu thịt. Cần hơn cả khi em cần 1 con người. 1 ma kết như em, sẽ vững vàng thôi mà!

Mà suy cho cùng, mỗi con người, ai cũng có quyền lựa chọn cho mình cách sống, cách thể hiện và cách lựa chọn những gì song hành cùng mình trong những tháng ngày đằng đẳng làm người. 
Tốt cũng được, xấu cũng được, miễn là bản thân cảm thấy không hổ thẹn với bản thân, không vô trách nhiệm với cuộc sống, với  những người yêu thương mình. Nhưng dường như, định kiến vẫn mãi luôn là những định kiến, cản trở con người gìn giữ cho mình những hướng đi, lựa chọn riêng không đồng nhất với đám đông.

Dù sao đi nữa, đã sống, chắc vẫn phải làm "người" theo đúng chuẫn trong môi trường mình sống.
Dù sao đi nữa, em cũng vẫn rất tôn trọng những ai có 1 hình xăm, và có 1 câu chuyện đủ đầy về ý nghĩa của mình hình xăm. Ít ra những người ấy, không giấu đi những thứ tối tăm của bản thân dưới cái vẻ chỉnh chu, thánh thiện, hiền lành.

Mà những kẻ luôn đối xử với nhau bằng dao găm dưới những lớp vỏ hiền lành, mới chính là loại người em khinh khi và sợ hãi nhất ...