Thứ Hai, 6 tháng 10, 2014

Trái mùa



Luôn có 1 ngày trời bắt đầu chuyển cơn lành lạnh như thế. 
Lòng cũng trái mùa như trời.




Sinh ra vào 1 ngày lạnh căm căm, nên cứ vào gần mùa này, tôi mới thấy mình sống. 
Kiểu như 1 cái mầm đợi hết nắng hết nóng, hết những ẩm ương ngày xuân ngày hạ, đợi đến mùa lạnh về, mới thức tỉnh. Thức cả 1 vùng ký ức chôn hết trong những ngày vật vờ sống. 

Sống và trống rỗng.

Tôi nhớ đến 1 hôm nọ, cũng khá lâu rồi,  tôi ngồi uống nước với 1 người bạn thân. 
Quán đông nghịt những đôi bạn trẻ líu ríu. 
Chúng tôi ngồi 1 góc nhỏ ngắm thành phố chạy dọc ngang xe cộ và ánh đèn. 
Matcha latte đắng ngắt, passion chua lè, đợi gần 1 tiếng mới có. 
Chúng tôi vẫn ngồi lại. 
Vì những câu chuyện dở. 
Có lẽ, cũng vì chúng tôi đều cô đơn. 
Cô đơn nên cần người. 
Chứ đồ uống, cũng vậy cả thôi.


Câu chuyện của cô ấy và tôi xoay quanh 1 vài người. 
Chủ yếu là cô ấy nói, còn tôi lắng nghe. 
Cô ấy có 1 anh người yêu cũ, định lấy rồi lại chia tay, sau quay lại, rồi lại chia tay tiếp. Giờ thì đứt hẳn. Thú thực, tôi không có nhiều thiện cảm với anh ấy, cũng ko ghét. Nhưng các bạn chung của chúng tôi thì ghét tệ, cứ trách cô bạn tôi sao lại yêu một người như thế, rồi hùa vào gọi anh ấy bằng những danh xưng khó nghe. Tính tôi vốn k thích đánh giá ai một chiều, nên tôi kệ. 
Cô ấy bảo: "Vì thế tao mới nói chuyện với mày".

Thật ra, chúng tôi chỉ nhìn anh ấy từ phía chúng tôi, rằng có những khi anh ấy không tốt. Nhưng cô bạn tôi thì khác, cô ấy với anh này yêu nhau mấy năm, cưới nhau cũng đã tính đến rồi, chăm sóc nhau qua những lúc thăng trầm nhất, như thế nào cô ấy sẽ hiểu hơn. Cô ấy cũng nói, anh ấy làm nhiều điều có lỗi, nhưng giờ, đọc lại thư của anh, cô ấy vẫn khóc. "Những kỷ niệm ấy, sau này có già đi, lấy người khác, tao cũng không bao giờ quên được."

Tình cảm cũng như uống nước, nóng lạnh chỉ người trong cuộc mới biết. 

Tôi nghĩ trong lòng ai cũng có một người như thế, một giai đoạn như thế. 
Người ta bảo, không ai tắm hai lần trên một dòng sông. 
Có lẽ, chúng ta luôn là những kẻ ích kỷ. 
Cả cuộc đời này, chúng ta chỉ dốc lòng, dốc cả những sự dại khờ nhất và chân thật nhất, cho một người. Sau đó, tình cảm của chúng ta sẽ pha cả sự trưởng thành cùng những dè dặt khác. 
Chúng ta sẽ giữ cho riêng mình hơn.

Tôi luôn nghĩ đến tôi của một thời gian trước. 
Một số câu chuyện phủ một lớp bụi mờ, ta không chạm đến, nhưng nó luôn ở bên trong chúng ta, chiếm một góc không nhỏ không lớn, đủ để chúng ta nhớ, chúng ta biết đến sự tồn tại. 
Nhớ câu chuyện của cô bạn tôi, nhớ cái cảm giác hòa lẫn hòa lẫn trong tiếng nói cười ồn ào cùng một bản nhạc, khuấy khuấy cốc matcha nhạt vị đắng ngắt của mình, và lòng bỗng rỗng thênh thang.

Hôm nay, thật ra thì tôi rất buồn. 
Nhưng mà, cứ kệ vậy đi. 

Ngày mà lòng trái mùa như trời vậy.




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét