Thứ Bảy, 11 tháng 10, 2014

Cho Anh - ngày của Thiên Bình!




Tháng 10, mọi thứ xung quanh em vẫn vậy, đẹp và ấm... 




Chỉ có một điều thay đổi thu này em không còn cầm tay Anh vào ngày ấy - Ngày một chàng trai Thiên Bình ra đời. 

Người ta nói, Thiên Bình là những người ấm áp, nhẹ nhàng như mùa thu vậy, Anh hiền lắm - hiền như một cục bột mặc sức em cấu véo thôi. Nhưng cục bột lại rất lạnh lùng, dù em có như thế nào thì nó vẫn vậy, bất kể em vui hay buồn, vẫn vậy.

Để yêu một người rất dễ, nhưng để quên đi những kỉ niệm gắn bó cùng một người lại là điều không thể. Em tự nhiên muốn đi dọc lại trên từng con phố, nhớ lại mọi ngóc ngách hay những nơi mình đi qua, cùng ghé lại ăn vặt một quán ven đường.

Ngày Anh đi, mạnh mẽ lắm nhưng em biết sau cái vỏ bọc đấy là giọt nước từ từ lăn làm mắt Anh nhoè đi trong đêm, làm sóng mũi Anh cay, làm môi anh run. Em biết mà, đây đâu phải lần đầu chúng ta chọn cách rời xa nhau mãi mãi. Lần thứ 2 rồi, lần thứ 2 rồi mà, phải không Anh?

Dù cho ngàn vạn lần em đã nói, em chỉ chấp nhận người thương em phải tin rằng, chỉ bản thân người ấy có khả năng làm em hạnh phúc. Nếu ko có được niềm tin ấy, thì người đó vẫn chưa đủ yêu thương em. Vì em chỉ cần người có đủ tình yêu và niềm tin trọn vẹn đến vậy mà thôi.
Vậy mà Anh chọn rời xa. Dù em biết lựa chọn ấy của Anh cũng là là vì anh thương em.
Nhưng em vẫn không thể chấp nhận nỗi, dù ép bản thân phải cắn răng chấp nhận đến mức nào.

Ngày tháng trôi đi rồi, bao nhiêu cái thu nữa để em cảm thấy vơi đi cái khoảng trống không tên này, và thêm bao nhiêu cái thu nữa để em không còn nhớ về một Thiên Bình em đã từng đặt nhiều hi vọng?

Kết thúc trong im lặng không phải là sự lựa chọn của hai ta, một cái kết chưa bao giờ cất lên thành lời, một cái kết âm thầm mỗi người tự hiểu. Ngày mình bắt đầu mối tình cảm này khôngg phải qua đối mặt, thế nên ngày mình xa nhau cũng không cần gì ngoài 1 tin nhắn, phải không anh?

Ngày mai sẽ đẹp và tươi sáng hơn thôi mà. Dù em vẫn nhớ những lúc mệt mỏi cùng nắm tay đi bộ trên con đường mà không phải toan tính đến ngày hôm sau của những ngày xa xôi ấy.

Em, dù thế nào đi nữa, vẫn mang chấp niệm cầu mong cho anh được bình an suốt kiếp này. 

Cảm ơn vì đã yêu em. Chúc mừng sinh nhật, Anh!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét