Chủ Nhật, 5 tháng 10, 2014






"tôi cười nhạt cầm hơi
đi bao nhiêu nơi
vẫn thấy mình cũ kỹ
em không mảy may để ý
vẫn thản nhiên gọi "chúng ta".

sau mỗi lần đổ vỡ chạm va
chữ "chúng ta" lại mờ đi một chút
rơi tự do xuống khe gió hun hút
sao em không nhận ra? "



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét