Thứ Hai, 27 tháng 10, 2014

Ảm đạm

Nếu có một ai đó hiểu em, có lẽ em sẽ ôm người đó mà khóc. 
Như trẻ con bị người khác nghi oan sà vào lòng mẹ thút thít. 



Nhưng tiếc thay, em nào còn là trẻ nhỏ. Có những chuyện chỉ biết gói lại và giấu vào lòng. 

Em nghĩ mình cao thượng ư? Nào phải thế. 

Em nghĩ mình rộng lượng ư? Nào phải đâu anh. 

Em cũng ích kỷ như bao con người đời thường khác. 

Và đôi khi, vụng về nói ra những lời không đáng.

Thôi thì, cứ lặng im mà sống. Bởi có "những nỗi buồn chẳng thể nào giao cảm cùng nhau". Quãng đời em đã và đang sống, có đáng là gì với những nhọc nhằn người khác đã đi qua đâu. Những lúc thế này, chắc để lòng mỗi người dịu vơi đi sẽ đỡ nhọc nhằn hơn. 

Vì mỗi lời phán xét, chỉ làm tăng thêm muộn phiền.

Dẫu thế nào đi nữa, những người sượt ngang qua đời mình, những người đã từng thâu đêm trò chuyện với mình, những người đã gặp một lần mà như quen từ lâu - họ mãi là những người em yêu quý. Không gì thay đổi được.

P.S: Sài Gòn là những ngày thật dài và thật buồn. Ảm đạm chảy trên từng con chữ...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét