Thứ Tư, 8 tháng 10, 2014



Con người, giống như Tôn Ngộ Không, chạy mãi trong bàn tay Phật Tổ, cứ tưởng là được xa 3 vạn 8 nghìn dặm rồi hoá ra nhìn lại vẫn trong lòng bàn tay Phật. 

Chúng ta đi xa đến thế trên đường đời, đổi khác đến vô cùng.

Đến mức ngày trước đây chắc chắn chưa bao giờ tưởng tưởng ra con người bây giờ, 
Đến mức không bao giờ hết ngạc nhiên vì người bước vào cuộc đời ta, và cả người bước ra khỏi nữa.
Chúng ta sống như đã chết, mong mỏi điều quái thai hay kỳ diêu ở tương lai nhưng lại chết dí ở hiện tại.

Rôi thì ngâm lại ai cũng đều giống nhau

Trách người, ảo tưởng về bản thân, hi vọng quá nhiều về tương lai, nuối tiếc quá đong đầy cho quá khứ, bỏ mặc hiện tại, thả trôi cả ước mơ, đến khóc thôi rồi cũng thấy không bao giờ đủ cảm thấy điều gì xứng đáng để khóc.




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét