Thứ Hai, 11 tháng 5, 2015

Về anh!









Đấy là một cảm giác kì lạ, khi ngồi sau anh và ngẫm nghĩ cuối cùng mình có tình cảm gì với con người này. 

Nghĩ hoài vẫn không xác định được. 

Không phải yêu, rõ rồi. Vậy sao cứ muốn lại gần, muốn được biết rõ hơn thế giới của người ta, muốn cười đùa, muốn đi song song mãi, muốn nắm tay, muốn ôm nhẹ nhàng trong lúc tim mình đập rộn ràng gào thét tên một người khác. Mình cứ nghĩ là do bản thân gặp quá nhiều điều phủ nhận từ cuộc sống, nên học theo nó phủ nhận tất cả, phủ nhận anh. 

Nhưng cũng không phải. 

Cuối cùng không hiểu nổi chính bản thân mình.

Hôm trước đi nhậu với bạn, chỉ nhớ đến anh và buồn, uống 2 chai Tiger mà đâu óc bắt đầu mông lung và lan man nhiều thứ. Mình cứ nghĩ chuẩn bị ngã xuống đến nơi rồi, vậy mà gió rít qua tai, lại nghĩ đến anh. 

Nên tỉnh. 

Mình thường nói huyên thuyên nhiều điều nhảm nhí khi uống, kiểu nhu cầu chia sẻ và tâm sự tự nhiên giống cơn sóng, tràn ra và lan vỡ. Nhưng mình chưa xác định được điều trong lòng, mình cũng không thể kể về anh cho đứa bạn nghe khi mà ngay cà trong lòng mình còn chưa thật sự xác định rõ những gì mình mong cầu chời đợi. 

Thế nên, mình không nói, mình viết. 

Những dòng không đầu không cuối về một thứ cũng vô định như vậy. 

Viết đi viết lại rồi tự hỏi ủa mình đang viết gì, viết về ai giữa một đêm tháng năm nóng đến bực này.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét