Tôi khóc giữa dòng người lãnh cảm qua lại trên con phố một cách vồn vã, trong đáy mắt họ tựa như chỉ còn suy tư đến những thứ “cơm, áo, gạo, tiền” rồi thôi. Tôi khóc dưới bầu trời trong xanh và những đám mây bàng bạc lững thững đó, thầm ước mong có một cơn mưa chợt đến để rồi đẩy lùi đi toàn bộ ưu tư phiền muộn cùng mình.
Tôi khóc ở một ngã tư đường phân thành bốn ngã riêng lẻ, không biết mình sẽ bước về phía ngã nào, rồi có ai nguyện cùng sánh bước với mình nơi con ngã mình đã lựa chọn đó không? Hay sẽ chỉ gặp gỡ thêm những rắc rối và mỏi mệt luôn sẵn sàng đánh ngã bản thân thêm một lần nữa?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét