Thứ Ba, 2 tháng 6, 2015

Những tòa thành xây dở




[Chúng ta vẽ trái tim thành một đường thẳng, 
chạy về phía mông mênh ... ]






Những cô gái như tôi thường hay bị ám ảnh bởi viễn cảnh mình và người mình thuơng một ngày nào đó sẽ chia xa, và thế là mối tình đứt đoạn. Là một ngày nào đó, là ngày mà tôi không biết liệu nó có phải là ngày mai, hay những ngày khác sắp tới, hoặc cũng có thể đã là ngày của hôm qua rồi. Như vậy, nghĩa là không chỉ khi còn bên nhau người ta mới sợ hãi sự chia xa, mà dù là khi họ đã hợp rồi lại tan tành, họ vẫn có thể tiếp tục lo lắng và sợ hãi cả quãng đời dài sau còn lại của mình.




Những cô gái như tôi không còn thích uống những thứ nước có đá lạnh. Tôi sẽ thích tự chọn cho mình một ly trà nóng, hoặc thứ gì đó cũng được, miễn là nó tạo ra sự ấm áp cho bàn tay tôi khi chạm vào là được, dù là cái ấm nóng có giả tạo cũng được, hoạ chăng chỉ là thứ tạm bợ, thì cũng được. 




Bởi lẽ một người đã mang trên mình đủ sự lạnh lẽo và hoang hoải rồi, họ tự nhiên sẽ không còn muốn bất kì thứ nào đó khiến cho tâm trạng họ phải cảm thấy mỏi mệt và trơ trọi thêm nữa.




Những cô gái như tôi thường suy nghĩ đến thứ gì đó vĩnh cửu, bất tận, và trọn đời. Ví như tôi và người tôi thương có thể có một tình yêu vĩnh cửu, sống trên một cánh đồng bất tận, và được bên nhau trọn đời. Đó là tâm niệm được tan hoà với ảo mộng, nó đẹp đẽ, nhưng bản thân tôi vẫn nhận thức được đâu là thật đâu là giả, vẫn nhận thức được người đang ở cạnh mình hiện tại có phải là người sẽ trải qua những năm tháng cuối cùng của cuộc đời tại một vùng đất nào đó hay không.




Vì thế, có những suy nghĩ chỉ tồn tại trong lòng và xây dựng thành một toà thành nho nhỏ, nhưng rồi cũng sẽ đến lúc nó đổ sập thôi.






Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét