- Mình chia tay nhau nhé!
Giọng cô nói thảng hoặc phả vào hư không, phả vào đêm vắng đọng những uể oải của gian phòng trọ ngột ngạt trưa hè. Bàn tay cô vẫn ve vuốt trên gương mặt anh gầy xương xương mỏi mệt, vẫn nép cả thân mình vào hơi ấm anh mỏng manh.
- Anh không giữ được em sao?
Giọng anh mỏng và êm như khói phủ. Bàn tay anh chầm chậm vươn lên, nắm lấy bàn tay cô đang ve vuốt, Ghì chặt. Chắc đây cũng là một lần hiếm hoi anh chủ động nắm lấy bàn tay cô và ghì siết. Là lần hiếm hoi anh chậm rãi hỏi cô một câu hỏi êm như không còn cần lời đáp.
- Đừng nói thế được không. Em làm anh thấy anh không giữ được ai hay điều gì bên mình ...
---
Có một vài nỗi sợ hãi vô cớ luôn tồn tại song song với tình yêu.
Cũng như khi trong lòng cô bắt đầu nảy sinh thứ tình cảm yêu đương kì lạ với một người đàn ông hoặc cậu trai nào đó, cảm giác sợ hãi mông lung vốn tiềm tàng trong cô cũng sẽ bắt đầu hiện diện rõ rệt hơn, với tần số và tần suất cũng dày đặc hơn.
Mà cô thì đa cảm, mà cô thì ích kỉ, nên cô luôn tìm cách cuốn cuồng chạy khỏi những sợ hãi mông mênh của lòng mình.
---
Màn đêm như dối trá.
Cảm xúc như dối trá.
Hơi ấm như dối trá.
Nỗi đau như dối trá.
Chỉ có anh là thật, chỉ có anh là vẫn ở đây ...
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
- Những Tòa Thành Xây Dở ... -
(Tản Văn hoặc Truyện Ngắn sẽ một ngày nào đó (biết đâu) được ra mắt của mình)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét