"Chỉ có tôi hiểu, vòng tay ấm áp mỗi khi anh ôm siết tôi.
Chỉ có tôi hiểu, tình yêu mà anh vì tôi đắp xây." - [ Điều ngọt ngào nhất ]
Anh thường rời đi vào sáng sớm...,
Ngay khi tôi chưa kịp chuẩn bị xong cho một buổi sáng của mình. Anh đi trước, còn tôi, vẫn còn bận rộn loay hoay chuẩn bị nhiều thứ, một cách rất con gái.
Thật ra, tôi vẫn chưa nhớ nổi từ lúc nào mình lại trở nên con - gái đến mức ấy, với những váy áo, phấn son và phù phiếm. Bạn nói tôi rằng, có phải tôi đã đi qua biến cố gì đó, để thoắt cái, bạn không còn thấy cô gái nhỏ luôn tóc ngắn, áo pull, quần jean, giày thể thao ở tôi đâu nữa, mà biến thành tôi như bây giờ.
Tôi cũng chẳng biết.
Có lẽ đôi khi chúng ta sẽ vô thức đi qua một giai đoạn nào đó, rồi thay đổi, mà chẳng hay biết, cũng chẳng cần nguyên do. Cứ thế mà trở nên vô chừng với mình, với mọi thứ xung quanh, lặng lẽ.
Những ngày ít ỏi hiếm hoi chúng tôi cùng nhau, anh sẽ rời đi trước, vì công việc, vì tôi thường hay thẩn thờ buổi sớm, hoặc vì gì đó, với tôi, cũng chẳng phải chuyện gì đó quá to tát hay lớn lao. Khi tôi quay trở về phòng sau những bước vệ sinh sáng sớm, anh đã ở đó, chỉn chu mọi thứ, và nhìn tôi cười. Hoặc, cũng có những lúc, anh đã mang xong giày, cầm theo balô, đứng ở cửa phòng đợi tôi quay lại.
- Anh đi trước nhé!
Anh luôn nói câu ấy vào những buổi sớm bên nhau.
Anh có rất nhiều câu nói thường nói với tôi, những câu nói giống nhau lặp đi lặp lại, tôi thường trêu chọc anh nhiều vì những câu nói ấy, cả câu này cũng vậy. Vì lúc nào anh cũng đi trước, lúc nào cũng là câu nói đó, tôi không khó chịu, chỉ là đôi lúc nghĩ tới, sẽ bất giác bật cười.
Tôi bảo mình là người chậm cảm - như cách một quyển sách tôi thích định nghĩa loại người giống như tôi, những người có cảm xúc đến muộn. Nên đôi khi, anh thấy tôi buồn chẳng - vì - gì - cả, hoặc tôi quay lại một câu chuyện nào đó đã đi qua từ khá lâu, hoặc thỉnh thoảng, tôi bật cười khe khẽ lúc cạnh anh, hay cả lúc không cạnh anh, vì nhớ đến một điều gì đó, giữa anh và tôi, tôi và anh, hoặc cũng đôi khi là những chuyện vụn vặt thoáng qua trong tôi bất ngờ.
Nhưng điều tôi thích nhất mỗi sáng có anh cùng thức dậy, là nụ hôn chào tạm biệt của anh.
Nhưng điều tôi thích nhất mỗi sáng có anh cùng thức dậy, là nụ hôn chào tạm biệt của anh.
Thường đó chỉ là nụ hôn ngắn, nhanh nhưng tôi thường luôn rất trông chờ nó.
Mỗi sáng như thế, tôi lại đứng tựa ở mép cửa, nhìn anh mang giày rời đi, anh sẽ nói câu nói quen thuộc, rồi hôn tôi một cái nhẹ như cách một chiếc lá rơi nhẹ trên mặt hồ, thỉnh thoảng đưa tay chạm vào má tôi, thỉnh thoảng không, cười với tôi, rồi rời đi.
Mỗi sáng như thế, tôi lại đứng tựa ở mép cửa, nhìn anh mang giày rời đi, anh sẽ nói câu nói quen thuộc, rồi hôn tôi một cái nhẹ như cách một chiếc lá rơi nhẹ trên mặt hồ, thỉnh thoảng đưa tay chạm vào má tôi, thỉnh thoảng không, cười với tôi, rồi rời đi.
Những khi ấy, tôi chỉ mơ hồ đứng ở đó, một khoảng.
Phần vì, như đã nói, những buổi sớm ngày tôi hay thơ thẩn, phần vì tôi vẫn còn cố gắng ghi dấu những khoảnh khắc bình yên của ngày mới, có anh.
Có đôi lúc, anh cũng nhìn tôi một khoảng ngắn, tôi tự hỏi mình, liệu anh có đủ tinh tế để nhận ra những gì trong mắt tôi những sớm ngày bình yên ấy. Hoặc anh không nhận ra, tôi tin rồi mình cũng sẽ trải bày trên con chữ, ở đâu đó, như lúc này, hoặc giả, lại giữ lại trong lòng những gợn nhẹ rất an yên như những điều nhỏ nhoi khác tôi giữ trong lòng những ngày cạnh nhau. Tôi lưu giữ những ấm áp nhẹ nhàng đó, biến nó thành thứ năng lượng thường trực giữ trong người, và xoay mình, bước ra ngẩn nhìn bao nhiêu sóng gió ngoài kia. Những sóng gió mà nếu xa rời qua lâu những quãng bình yên tôi có, tôi sẽ mệt nhoài, gục ngã, sẽ lại thấy thế giới vô chừng này không còn nơi đâu cho tôi nương náu. Nên thoảng hoặc, tôi lại trẻ con, dỗi hờn khi anh để tôi lại 1 mình một quãng quá lâu, khi tôi đang hoang mang, lạc lõng và điên rồ, một kiểu trẻ con trong tôi.
Có đôi lúc, anh cũng nhìn tôi một khoảng ngắn, tôi tự hỏi mình, liệu anh có đủ tinh tế để nhận ra những gì trong mắt tôi những sớm ngày bình yên ấy. Hoặc anh không nhận ra, tôi tin rồi mình cũng sẽ trải bày trên con chữ, ở đâu đó, như lúc này, hoặc giả, lại giữ lại trong lòng những gợn nhẹ rất an yên như những điều nhỏ nhoi khác tôi giữ trong lòng những ngày cạnh nhau. Tôi lưu giữ những ấm áp nhẹ nhàng đó, biến nó thành thứ năng lượng thường trực giữ trong người, và xoay mình, bước ra ngẩn nhìn bao nhiêu sóng gió ngoài kia. Những sóng gió mà nếu xa rời qua lâu những quãng bình yên tôi có, tôi sẽ mệt nhoài, gục ngã, sẽ lại thấy thế giới vô chừng này không còn nơi đâu cho tôi nương náu. Nên thoảng hoặc, tôi lại trẻ con, dỗi hờn khi anh để tôi lại 1 mình một quãng quá lâu, khi tôi đang hoang mang, lạc lõng và điên rồ, một kiểu trẻ con trong tôi.
Và lần này, tôi chọn ghi lại những cảm giác, để khi yếu lòng, sẽ đọc, và nhớ được mình vẫn còn những phút bình yên, hiếm hoi, nhưng ấm lòng.
Chẳng ai ngăn nổi những bão giông vô ngần ngoài kia cánh cửa, thì tôi chỉ cần anh đừng để tôi trôi đi xa quá những an yên, vậy thôi ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét