...
"Người về một chốn ngút xa...
Ngẩn ngơ ta đếm những sầu trên mi...
Giọt này là giọt tình si...
Giọt này là giọt biệt ly cuối trời...
Giọt này là nhớ mắt nàng cười...
Giọt này ta khóc... cho người...và ta..."
...
[Ngày rất xa của kí ức bạc màu]
...
Đêm khản đặc.
Nhiều thanh âm trong suốt vỡ vụn trong cái tĩnh mịch đến nao lòng của đêm. Gió thổi wa từng cơn lạnh buốt, buốt cả trong lòng, buốt cả hơi đông.
…
Sau những tiếng tút dài, cô nhấc điện thoại nhắn tin cho 1 số máy khác
- [Em buồn, thất tình rồi!]
- [Anh wa giải sầu cho em nhé, cho anh 10’, ok?]
…
Đêm
Những ánh đèn ngoài phố vẫn sáng rực, từng chiếc xe đủ loại lao đi xuôi ngược giữa dòng người. Đường phố Sài Gòn vẫn nô nức và trống rỗng như thế. Những hình ảnh lao đi vội vã rồi mất hút trong dòng người dưới ánh điện cao áp sáng choang, mất hút trong tâm tưởng, mất hút trong những ngăn nhỏ bé của kí ức thời gian.
Hơi men váng vất trong cô làm mọi thứ xung wanh cứ mờ đục dần đi. Hay vì đôi mắt ướt đẫm vẫn đang kìm dòng nước trực trào khỏi khóe mi buông xuống …
Mưa lất phất rơi làm bàn tay thêm buốt giá, muốn xích lại gần hơn, ôm lấy con người đang ngồi trước mặt. Chỉ cần là một hơi ấm, chỉ cần là một mùi da thịt loài người. Nhưng nỗi đau tận sâu trong tim vang lên nhói buốt, không phải là anh, không phải cái ấm áp cô tha thiết cần. Cái ấm áp nhất thời và khỏa lấp trước mắt này liệu tồn tại được bao lâu ? Hay rồi lại mất hút nhanh hơn, để lại cho cô cái mục rỗng khôn cùng của bàn tay chới với ?
Đó, không phải anh.
Đó chỉ là 1 người đàn ông.
Không phải bạn bè, không hẳn là anh em, chả phải người tình. Không là gì cả!
Nhưng thâm tâm cô biết rõ, chỉ cần cô cần anh ta sẽ có mặt bên cô, sẽ nói những chuyện vu vơ làm cô cười, sẽ đưa cô đi đâu đó cho khuây khỏa. Rồi khi xong, mỗi người lại trở về với cuộc sống riêng của mình, không wan tâm, không chăm sóc, không quyền hạn và trách nhiệm, nghĩa vụ gì với nhau … như 2 người bình thường trước cuộc sống của nhau, rồi khi cô buồn, gục ngã, lại nhấc điện thoại lên, và anh sẽ lại chạy đến bên cô …
Bình thường như thế mà thôi
2 con người
...
0h33'
Sân bay lúc nữa đêm vẫn sáng đèn như màn đêm ngoài kia ko hề tồn tại.
Những con người vẫn xuôi ngược.
Có những người rơi nước mắt tiễn người đi.
Có những người rơi nước mắt đón ngừoi về.
Cô tự hỏi tại sao ngừoi ta có thể dễ dàng rơi nước mắt đến thế?! Còn cô, ráo hoảnh và khản đặc như thể đã quen với nỗi đau bao nhiêu ngày tháng qua.
Không phải đứa con gái mới lớn khổ đau vì mối tình đầu. Cô đã quá từng trải và không ít lần đau, nhưng mỗi khi 1 trái tim ra đi, trong cô vẫn nhói lên từng cảm xúc khó tả. Gần như là ngạt thở và thoi thót như có ai bóp nghẹt, giành lấy từng hơi thở duy nhất cô cố kìm giữ cho mình.
Những tiếng ồn ào cất lên nơi khu vực tiễn đưa không làm cô xao động, tâm trí dường như lạc vào 1 cõi mơ hồ xa xăm nào đó không 1 thanh âm nào làm đứt quãng nổi.
…
Khu vực hút thuốc
0h55'
Cô ngã ngừoi ra ban công, anh chàng kia đứng bên cạnh vòng tay ôm lấy eo, cô nhẹ nhàng lách người thoát ra.
Gương mặt vẫn ánh lên vẻ vô cảm thường trực.
Nhìn những chuyến bay lao mình lên không trung, cô muốn hét lên, gửi hết buồn phiền vào chuyến bay ấy.
Như những cánh chim thiên di.
Nhưng không thể.
Chiếc máy bay cất cánh lao vào bầu trời đen thẫm, để lại 1 đốm sáng lờ nhờ rồi mất hẳn trên nền trời. Còn nổi đau vẫn ở yên đấy, vẹn nguyên như chưa từng bị mang đi quăng vào khoảng không xa tít tắp bao giờ.
Còn cô vẫn ở đây.
Ráo hoảnh, vô cảm và khản đặc hơi men nồng.
…
1 đêm đen
…
…
…
Quá nữa đêm.
Con phố trước căn nhà trọ chìm trong 1 âm điệu yên ắng đến lạ lùng.
Cô không quen nổi với sự im lặng đó, nói đúng hơn là cô sợ sự im lặng. Sợ những thứ cô không thể hình dùng, không thể chạm tới, không thể nào hiểu nổi ấy.
…
Cô sợ chính hình ảnh của mình trong gương.
Bình thản quá.
Lãnh đạm quá.
Cứ như thể cô đang lướt qua 1 cuộc dạo chơi nhẹ nhàng và trong suốt.
Mơ hồ nghe tiếng nói của mình nhẹ hẫng và chìm vào không gian tĩnh mịch.
Cô nhìn lên cổ tay mình, vạch nhẹ 1 vết cắt … dòng máu đỏ tươi tràn ra như 1 mạch sống bị vỡ bung thành từng dòng nhỏ …
Không biến sắc, không đau đớn. Thậm chí không cả 1 cái nhếch mép cười thích thú như những đứa trẻ tự kỉ lấy cái đau thân xác làm nguồn sống cho qua những ngày tối tăm mịt mù.
Cô hoàn toàn vô cảm.
Ánh mắt vẫn thờ ơ và lãnh đạm với tất cả mọi thứ xung quanh.
Đầu vẫn ong ong và dường như lạc trong cái vô thức, mọi thứ trước mắt mờ đục dần, như một đoạn phim câm đen trắng chạy chầm chậm phía xa xa.
…
Môi cô lấp bấp 1 tiếng nói cuối cùng
Giữ
Em
Lại
…
Và 1 làn khói mỏng xuất hiện.
Cô không bao giờ tịch mịch 1 mình trong bóng đêm nữa.
…
Cô tan đi.
…
…
…
[Truyện ngắn này do bản thân mình viết đã khá lâu, nay được chình lại đôi chút. Đã từng được đăng ở 1 số blog hoặc diễn đàn với tên Hoanghonbien / H2B / Pjn / Chong chóng.]