Thứ Ba, 1 tháng 10, 2013

Trơ ...



"Nằm xuống đi, nằm xuống một lần sẽ dễ dàng hơn

Cho ngày sau đừng huyễn hoặc thêm nữa

Làm một người bình thường cho ngoài kia bớt đi những đổ vỡ

Tin vào cái nắm tay đã đong đầy thương nhớ

Của duyên may…


Vì đã đến rồi cũng sẽ đi khỏi cuộc đời này

Vì không ai muốn cô đơn là định mệnh

Vì mở lòng ra có thể sẽ thêm vết thương nhưng có thể sẽ lành lặn

Vì thà đắng cay còn hơn là hối hận
Đã không nắm chặt tay…

Đôi khi không còn đủ sức để đứng lâu được nữa
Hãy nằm xuống cho yêu thương đó biết mình đang hao gầy!"
...




[01.10.13]


...
Yên tĩnh 1 thời gian
Nghĩ được nhiều thứ, viết được cũng nhiều, dù vẫn chỉ là những mảnh ghép rời rạc, xa lạ và mông lung.
Chủ yếu là trong lòng cứ hoang mang về cái vùng đất đầy mùi biển nồng nàn và gió lộng ấy, không nguôi.
Vì đã đến lúc cần phải way về, hay chỉ là khi lạc lối khắc khoải người ta sẽ nhớ nhiều về những khoảng trời trong kí ức ?
Hay chỉ đơn giản là nơi này trơ trọi quá, trống rỗng quá ?

...

TP này đông, rất đông, nhất là mỗi khi thả mình trôi ra dòng người vào giờ cao điểm, thể nào cũng phải bực mình mà thốt lên rằng sao nó có thể đông đến vậy, sao người lại nhiều như thế, sao lại chật chội và ngột ngạt thế này ???

Nhưng dù đường phố có rộng nhưng lòng người lại hẹp, hẹp lắm, đến nổi 1 người cố gắng lách người vào cũng là 1 chuyện vô cùng khó khăn.

Nhưng đông đúc mà lại trơ trọi, sự đối lập lạ lùng nhưng vẫn hiện diện rất rõ trong lối sống nơi này.

Loài người ở sát cạnh nhau, nghe rõ đến hơi thở, nhịp đập nhưng những suy tư trong lòng mỗi người thì lại xa cách như muôn dặm đường, không thể nào với đến được nhau.

Hữu hình chật hẹp chen chúc nhưng lòng người lại xa cách, lại rộng đến choáng ngợp và mông lung.

...

Đứng giữa 1 dòng người mà cảm giác không khác gì 1 dòng sông, 1 dòng sông không phải biển. Ở biển, từng con sóng vỗ bờ tạo thành từng đợt sóng lao đến bên mình, ôm ấp vỗ về. Nhưng dòng sông thì cứ mãi miết chảy như không hề biết bản thân đã ào ạt lướt qua 1 con người bằng xương bằng thịt, chỉ để lại cái lạnh buốt mênh mang.

Lòng người cũng vậy, cười nói đó, vui vẻ đó, nhưng xa cách nghìn trùng, không thể giao nhau.

...

Là vì lòng người lạnh

Hay vì lòng tôi quá chật ???

Những lạnh lùng và cô đơn của tuổi trẻ, biết bao giờ cho nguôi ???

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét