Thứ Ba, 29 tháng 10, 2013

[Mảnh vụn thời gian] - Đi tìm vài thứ đem chôn ...




Thôi đành
Trả lại phím đàn
Câu ca xưa vẫn còn ngang bao mùa
Thôi đành
Trả lại cơn mưa
Trả luôn nổi nhớ đong đưa tháng ngày
Ta về
Cắt mái tóc dài
Đốt bài ca cũ
Cùng vài lời thơ
Nghe hồn đứng giữa chơ vơ
Những lời yêu đó ... ngu ngơ 1 hồn
Đi tìm
Nỗi nhớ đem chôn ...
[14.04.2010]


...


...

[30.10.13]
...
Mong manh không phải tình người. Mong manh là mớ rối rắm trong đầu kết thành từng sợi.
Sợi tơ che mắt, sợi tơ trói lòng. Đôi khi không cần phải giành giựt, chỉ 1 sợi tơ đã kéo được lòng người.
Sợi tơ che mắt, sợi tơ trói lòng. Đôi khi biết vẫn vướng vào, không phải do mờ mắt mà do mờ trong tim.
Đáng không ?!
Có lẽ chỉ có ai đang kết tơ trong lòng mới hiểu.
Mình không hiểu.
...

Có lẽ bản thân mình là kiểu người sống vị kỉ.
Nên mình nghĩ rằng mình sống vì bản thân mình nhiều hơn là phải dành hết mọi thứ cho người khác. Vì chung quy cho đến tận cùng, kẻ đối tốt với mình nhất chỉ có mình mà thôi. 
Nên mình không hiểu nổi cái sự thương yêu đến mức phải mang cả bản thân ra để đánh đổi sự yên vui của 1 người là thế nào. Ít ra mình dùng cả tấm lòng để yêu thương 1 người, chứ không phải mang cả bản thân.
Chung quy là mỗi người có cách yêu thương của riêng mình.
Nên có lẽ mình không hiểu họ, cũng chẳng thể bắt họ hiểu mình.
Có thế nào đi chăng nữa, cũng là cuộc sống riêng của mỗi người mà thôi ...
...
Có những thứ mình cứ mãi cố gắng tìm hiểu sự thật.
Để khi sự thật trước mắt mình lại che mắt lại, cố gắng nghĩ rằng mình vẫn chưa thấy gì.
Thì mình cũng đã hơn gì ai?
...
Mình cho đến cuối cùng vẫn là đứa trẻ.
Chưa hiểu hết được chuyện thế gian.
Chưa học được cách trưởng thành, nên còn mãi hoang mang :) 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét