Thứ Sáu, 18 tháng 10, 2013

Tóc khô, lòng tin và củ khoai ...



"Đến bao giờ người sẽ không còn chua chát trong nụ cười

Đến bao giờ trên hai vai chỉ còn là cơn gió

Đến bao giờ trong đức tin sẽ thôi làm đứa trẻ

Đến bao giờ mới thấy bình yên dù đang trong phút giây quỵ ngã


Không còn ai đứng chung quanh…" - NPV


...



[18.10.13]
...

Đọc 1 bộ truyện về làm tóc, thấy nhắc nhở nhiều về việc nên chăm sóc tóc khỏe mạnh.
Đi tắm gội đầu.
Sờ vào tóc, khô ráp và sơ cứng. Tự nhiên giật mình.
1 ngày của rất xưa, khi chưa biết rằng mọi cô gái đều có thể trở nên xinh đẹp, miễn là biết cách và có lòng tin. Đã từng tưởng rằng bản thân mình thật xấu xí, chỉ có mỗi mái tóc dài mượt đen óng là niềm tự hào.
Vậy mà giờ, khi mà bản thân đã tự tin lên nhiều, đã có những thành tựu nhất định và biết rằng mình là con gái, mình đẹp. Thì mái tóc đáng tự hào kia lại là 1 nắm rơm.
Tự nhiên thấy buồn cười trước bản thân mình.
Tự nhiên thấy bất lực trước cuộc sống.
Cái gì không chú ý đến, không phải là sẽ luôn vẹn nguyên ?
...

Có 1 người bạn.
Đã có những lúc vui vẻ cùng nhau, khó khăn cũng cùng nhau.
Rồi chọn 2 cách sống 2 chí hướng khác nhau. 2 môi trường và những người bạn đối lập nhau. Nhưng vẫn tôn trọng và tin tưởng nhau.
Nhưng dĩ nhiên không còn nói chuyện nhiều như 1 ngày cùa trước đây nữa. Ai cũng có cuộc sống và lòng tin của riêng bản thân mình.
Rồi 1 hôm, đọc thấy những dòng status nói về mình 1 cách không tốt cùa người bạn ấy.
Tự nhiên thấy bàng hoàng.
Ức hận, tức nghẹn, lại đáp trả bằng vô số những câu từ. Cơn tức giận càng lớn, mối quan hệ càng xa, rồi đứt phập. Rồi bản thân lại tự cho mình đang chìm trong cái băng giá tối tăm của 1 nơi gọi là lòng người.
Than oán.
Trách hờn.
Rằng tại sao từng người từng người 1 xung quanh lại quay lưng đi, lại ko cho mình 1 bàn tay ?! 
Tại sao bạn bè không phải là để luôn tin nhau, không cần nói, không cần giải thích, sẽ bất chấp tất cả mà tin tưởng nhau hay sao?
...

Đọc 1 bộ truyện khác.
Rằng 
"Khi quanh anh không có 1 ai, nghĩa là anh đã sai, ở 1 cái gì đó ... "
...

Nói chuyện với người bạn kia, nhẹ nhàng.
Mới biết mọi thứ bắt đầu từ 1 mối quan hệ khác bên cạnh rạn vỡ.
Bắt đầu bằng 1 câu stt dành cho 1 người khác.
Hiều lầm nối tiếp.
Sự im lặng kéo giãn khoảng cách xa nhau.
Va chạm.
Bực tức.
Thì ra trong 1 mối quan hệ, không phải chỉ cần không chạm vào sẽ trường tồn.
Thì ra không ai có thể tin tưởng ai 1 cách vô điều kiện mãi, tin tưởng 1 phía và không đòi hỏi bất kì 1 sự quan tâm giải thích nào.
Thì ra 1 củ khoai, rẻ hơn 1 tình bạn, rẻ hơn rất nhiều.
Mà chính bản thân đã ném khoai vào tình bạn ấy.
Vỡ nát.
...

Có những thứ khi mất đi rồi, bản thân bàng hoàng nhận ra.
Đôi khi không phải cứ nhận ra thì mọi thứ có thể trả lại được những vị trí ban đầu. Đôi khi ai đúng ai sai không quan trọng, quan trọng là mọi thứ đã như thế, như 1 định mệnh không thể nào trốn tránh hay từ chối.
Thì ra bàn tay mình yếu đuối đến mức không thể níu giữ được bất kì 1 thứ gì. 
Thì ra tình người không mong manh, mà mong manh là những suy nghĩa đang kết thành tơ nhện trong đầu.
Rồi rắm và đan xen.
...

Đôi khi đau lòng không phải khi người ta không đối xử tốt với mình.
Mà là nhận ra bản thân mình cũng không tốt với ai như mình đã tưởng. 
Nhận ra tất cả những thứ mình nhìn thấy chỉ là huyễn hoặc ảo tưởng của bản thân.
...

Bản thân mình còn không đối xử tốt được thì đừng mong đối xử tốt với người khác hay mong cầu người khác tốt với mình.
Đôi khi mình không sai.
Nhưng sự vô tâm và lẽ sống thì sai.
Đôi khi nhận ra sai, nhưng chẳng bao giờ có thể sừa chữa được.
Vì đó là cách sống mà mình đã lựa chọn ngay từ lúc bắt đầu. Nhưng bàn tay mình, ai cấm mình vươn tay ra nắm giữ cho mình những điều mình trân trọng ?!
Chỉ bản thân mình đánh rơi bản thân mình mà thôi.
...

Mỗi người sống trên đời, gắn kết nhau như những mảnh ghép của 1 bức tranh đầy màu sắc.
Nhưng không phải cứ ghép vào, vừa vặn và ngay ngắn, thì sẽ không cách nào tách rời nữa.
Đôi khi thứ gọi là lòng tin, cũng cần cố gắng và đáp ứng những mong cầu.
Không ai cho không ai cái gì.
Cũng không ai tin ai vô điều kiện được. Và thời gian, là 1 kẻ rất vô tình và ác độc.
...

Vùng vẫy và vật lộn với cuộc sống.
Dò dẫm từng bước nhỏ cho 1 thứ gọi là trưởng thành, dù không mong cầu, không hy vọng.
Vì đó là cuộc sống.
Vì đó là chuyện mỗi bản thân từng người phải trải qua, một cách bắt buộc.
...

Khi nhìn thấy cuộc sống quá chừng tối tăm, hãy chạm lên khóe mắt.
Xem mắt mình đang nhắm, hay đang dùng 1 mảnh vải đen che khuất.
Khi nhìn thấy bản tay mình quá chừng trống rỗng, hãy quay lại phía sau.
Những bàn tay đôi khi không chìa ra, nhưng luôn sẵn sàng cho mình nắm lấy.
...

Không phải cái gì của mình, thì sẽ mãi là của mình, toàn vẹn và ngay nguyên như thế mãi được.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét