"Mà không dám tin mình đang ở giữa đám đông giăng kín nỗi buồn
Mà không dám tin mình cũng như bao người khác
Mà không dám tin mình chỉ đáng thương cho riêng mình nhiều nhất
Mà không dám tin mình chỉ là một phần nhỏ nhoi của mất mát
Trong triệu triệu con người…
Nhắm mắt đi, rồi bước vào đám đông
Sẽ chạm thấy những lẻ loi ở đâu đó nhoẻn miệng cười!"
Mà không dám tin mình chỉ đáng thương cho riêng mình nhiều nhất
Mà không dám tin mình chỉ là một phần nhỏ nhoi của mất mát
Trong triệu triệu con người…
Nhắm mắt đi, rồi bước vào đám đông
Sẽ chạm thấy những lẻ loi ở đâu đó nhoẻn miệng cười!"
...
[3.10.13]
...
Ảnh hưởng của bão làm mưa day dẳng, mưa không lớn, nhưng cứ âm ỉ mãi.
Cả bầu trời bị nhuộm thành màu xám tro hoặc trắng đục lờ nhờ, từng hạt nước nhỏ xíu cứ mải miết thi nhau lao xuống mặt đất, rồi vỡ tan, rồi thấm vào lòng đất để lại những vệt nước nhỏ, vũng nước to.
SG không như dưới quê, không có giọt nước mưa mát lành mà nhà nhà thường hay hứng vào bồn vào lu dùng cho sinh hoạt. Nước mưa ở SG ô nhiễm quá, đến đi dưới mưa cũng không phải là cái thú lãng mạn của nhiều người. Nước mưa SG thấm vào đất, ít thì dậy lên cái mùi khó chịu, nhiều thì ngậm tràn cống rãnh.
Nói chung, mưa rả rít vậy, mà không có thi vị chút nào.
Ấy vậy mà cảm xúc thì vẫn cứ trào từng đợt theo dòng nước mưa.
...
Tháng 10 về!
Lẽ ra tháng 10 không có những cơn mưa mịt mù như thế. Nhưng tháng 10 này thì vậy. Ừ thì thiên nhiên, mỗi năm lại khác nhau. Như bản thân mình, mỗi năm cũng chẳng còn như xưa cũ.
Mưa kéo dài làm cảm giác như mùa hạ dài thêm.
Cảm giác như kí ức biến thành sợi, kéo mãi kéo mãi tận đầu lưỡi, đầu ngón tay, đầu khóe mắt.
Ướt nhòe.
...
Nhân 1 lễ hội ở quê nhà, tất tả dẹp mọi việc sang bên phóng xe về lại.
Nhưng trong lòng hiểu rõ, bản thân chỉ đang đi tìm lại mình trong cái góc khuất phố phường tấp nập nơi này đánh rơi mất.
Tìm lại 1 cái gì đó chứng minh được mình đang là 1 thực thể, vẫn sống, vẫn như bao ngày cơm áo gạo tiền chứ không phải cái xác mông lung trôi trên bến bờ xưa cũ.
Vậy mà, nhìn thấy cảnh cũ, người xưa, chốn kỉ niệm
Từng cảm xúc lại vỡ ra ào ạt hơn cả nước mưa thấm đẫm
Nhận ra là bản thân mình vẫn đang đi lạc trong khu rừng tăm tối ấy
Chưa rời được bao giờ.
...
Sau 4 năm dài học tập xứ khác, bạn bè hơn quá nữa đã quay trở lại quê hương.
Người lấy chồng, vợ, kẻ sinh con, người có được việc làm tại nhà, người thì chọn cách ngồi chờ điều thích hợp sẽ đến với mình.
Gặp vài đứa khá thân thiết cũ
Tâm sự nhiều điều.
Bộc bạch hết cái mệt mỏi xô bồ giữa các mối quan hệ đan xen nhau rối rắm, chuyện càng lớn tình cảm con người ta càng phức tạp và khó khăn hơn.
Chỉ nhận được cái nhoẻn cười
- Ừ ! Thật ra chưa yêu nhiều bao nhiêu để biết rằng tình cảm thật phức tạp hay không nữa ...
Bất giác giật mình.
Ra mỗi người có 1 nỗi lo riêng, 1 mệt mỏi bất an riêng. Không giống nhau cũng không hòa lẫn vào nhau được.
Rồi mỗi đứa lại thở dài với dòng suy nghĩ rất riêng của mình.
...
Trở lại con mưa tháng 10 SG
Ầm ào
Rơi vỡ
Khoảng không trắng đục màu hoài niệm thời gian
...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét