"Mà không cần ngồi xuống để ôm chặt lấy đôi chân
Mà không cần giật mình mỗi khi trời làm bão
Mà không cần lắng nghe mọi người nói gì về cơm áo
Mà không cần lặng im lúc trái tim đang huyên náo
Vì một yêu thương…"
...
...
Đôi khi tự hỏi bản thân, yêu thương rốt cuộc có ý nghĩa thế nào?
Con người ta dành cả nữa quãng đời thanh xuân trôi nổi, để tìm cho mình 1 kẻ gọi là người thương, vật vã, chống chọi, cố gắng, giành giật để có thể nắm tay người ấy đi 1 con đường riêng chung lối. Để rồi 2 bàn tay có khi không nắm chặt, làm lòng người đau nhói, có khi bấu víu quá sức, làm đau nhau.
Có thật một con người, muốn thật sự có 1 cuộc sống thì cần 1 bàn tay, 1 hơi ấm lấp vào?
Hay là phải đau thật đau mới biết mình là 1 con người, không phải là cái bóng?
...
Muốn yêu thương người khác, trước hết phải biết yêu thương bản thân mình.
Nhưng làm sao để yêu thương khi cả bản thân cũng như lạc lối, chìm vào cái đêm tối tăm mù mịt của cuộc sống, vây lấy, kìm hãm, vùng vẫy và chống chọi mãi cũng chưa tìm được chút ánh sáng nào???
...
Biết rằng
Đã là người sống ở cõi này, ai cũng có cho mình 1 khoảng thời gian chênh vênh.
Nhưng biết là 1 chuyện, chấp nhận là 1 chuyện, còn lặng lẽ bước qua nó lại là 1 chuyện khác nữa.
Con người, ai không yếu đuối ?
Ai không cần cho mình 1 bàn tay, bờ vai, hơi ấm và 1 con người lấp đầy những khoảng trống rỗng mênh mông.
Nhưng không phải là cần nhau cho nhau hơi ấm, san sẻ cho nhau tình người và dìu dắt nhau đi qua những khoãng lặng ấy sao?
...
Một mối quan hệ thật chất rất mong manh.
Như một đoạn dây tơ 2 người cùng nắm giữ, nhưng cùng kéo căng thì đứt, mà cùng lơ thì chùn.
Nhưng nếu 1 người cố tâm gìn giữ, 1 người chỉ nghĩ rằng ng` kia cầm thế đủ rồi, không mất đâu được.
Thì liệu có đi hết nổi quãng đường mưa gió cùng nhau ???
...
VN có bão, SG ảnh hưởng.
Mưa to gió lớn, góc phòng tối tăm.
Đau đến mức không muốn nhất tay, không muốn mở mắt.
Muốn tiêu biến hẳn, không cần thiết phải thêm những vết sẹo vào lòng người
...
...
...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét